Xuyên thành thôn cô được ác bá cưng như bảo bối - Chương 141: Trong nhà có một người đàn ông lạ mặt

Cập nhật lúc: 2025-11-11 15:57:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ thị nương trở về nhà, đường lòng vẫn tiếc nuối thôi.

Cơ hội kiếm tiền như cứ thế mà mất . Sau sẽ bao giờ cơ hội như nữa. Nàng đổi tình cảnh tồi tệ của gia đình cũng trở thành một điều xa xỉ.

Số tiền Hồ thị để cho nàng, cộng thêm chút tiền nàng tự tích góp, nếu tằn tiện chi tiêu thì cũng chỉ đủ dùng trong một năm nửa năm. Muốn đổi cuộc sống là điều thể.

Sau khi trở về từ Trấn Tây Môn, cha con Hồ gia núi.

Trong nhà chỉ còn Hồ thị nương và con dâu Tú Nhi.

Hồ thị nương về đến nhà cũng nhàn rỗi, tuy cần nàng lên núi chặt củi, nhưng việc trong nhà ngoài sân đều do nàng làm.

Con dâu ở cuối thai kỳ, là cháu trai đầu lòng của lão Hồ gia, nên họ coi trọng.

Tuy nhà tiền, nhưng cho con dâu ăn uống đầy đủ, đứa trẻ sinh mới khỏe mạnh, dễ bệnh và dễ nuôi.

Sau khi Hồ thị đến, điều kiện sống trong nhà khá hơn một chút.

Gạo, bột, dầu đều đầy đủ.

Hôm nay gặp chuyện xui xẻo, tâm trạng , định ăn một bữa thật ngon để xua vận rủi.

Nàng đào một ít rau rừng về, cùng trứng gà rừng làm nhân gói sủi cảo.

Con dâu Tú Nhi ăn sủi cảo cũng vui vẻ, hai con cùng bắt tay làm, bên bàn gói sủi cảo.

Hai làm việc nhanh, lâu sủi cảo gói xong. Vẫn còn thừa ít nhân.

“Nương, nhân còn thừa nhiều như ư?”

“Không , làm bánh gạo lứt cùng với gạo lứt, lãng phí.”

Hai con đang bận rộn.

“Có ai ở nhà ?”

Hồ thị nương đến, liền từ trong nhà .

Nhìn thấy một đàn ông lạ mặt, khuôn mặt đàn ông đen, nàng từng gặp bao giờ.

“Ngươi là ai ?” Hồ thị nương hỏi.

“Ta lạc đường trong núi, hỏi cô nương hướng đến Chu gia thôn?”

Nghe đến Chu gia thôn, sự tò mò của Hồ thị nương liền khơi gợi, “Chu gia thôn quen thuộc, ngươi đến Chu gia thôn tìm ai ?”

“Chu Bưu của Chu gia thôn, ?”

Hồ thị nương gật đầu, “Ta chứ, quen y, ngươi là của y ? Tìm y làm gì?”

“Tốt quá , cuối cùng cũng hỏi đúng . Ta là biểu của y từ bên ngoài núi, nhận tin y sắp thành . Mẹ bảo đến sớm, xem giúp .

Ta bao giờ đến đây, núi thì lạc đường. Trên đường hỏi ít . Họ chỉ hướng cho , cứ quanh quẩn trong núi, mãi tìm đúng vị trí.

Vừa ngang qua chỗ của các , nên mới đến hỏi đường.”

Hồ thị nương suy nghĩ một chút, trùng hợp như ? Sao trùng hợp đến nhà nàng chứ?

Người đàn ông sự cảnh giác của nàng.

Cười : “Cô nương đừng hiểu lầm, kẻ .”

Nói lấy một túi bạc từ trong , rút một mảnh bạc vụn, “Đây là một lạng bạc, thể dẫn tìm đến Chu gia thôn, bạc coi như thù lao.”

Mắt Hồ thị nương sáng rỡ, thật hào phóng, hỏi đường thôi mà tay một lạng bạc.

Nhìn túi tiền lớn trong tay phồng to, nhiều tiền bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-thon-co-duoc-ac-ba-cung-nhu-bao-boi/chuong-141-trong-nha-co-mot-nguoi-dan-ong-la-mat.html.]

Y phục của nam nhân mặc nom cũng là tơ lụa hảo hạng.

Hồ thị nương : “Chỉ là hỏi đường thôi, thể nhận tiền của ngươi chứ. Chu gia thôn sâu trong núi, cách đây xa. Giờ cũng tối , trời tối là tối ngay. Trong núi nhiều dã thú, ngươi ban đêm núi sẽ nguy hiểm. Hay là thế , ngươi cứ ở nhà một đêm. Đợi ngày mai trời sáng, sẽ bảo con trai đưa ngươi đến Chu gia thôn.”

Nam nhân xong mặt mày đầy vẻ cảm kích: “Như ? Ta quả thật gặp .”

Vừa , từ trong túi tiền của lấy bạc: “Đây là hai lượng bạc, xem như tiền phòng làm phiền ngài.”

Hồ thị nương trong lòng thầm nghĩ thật hào phóng, ngoài miệng từ chối: “Không cần , ai mà chẳng lúc gặp khó khăn. Ngươi ở chỗ một đêm, thể lấy tiền của ngươi . Mau thu .”

“Làm , chuyện ở . Ta thấy các ngươi đang gói sủi cảo, là cứ xem như tiền cơm thì chứ?” Nam nhân đặt tiền lên bàn.

“Đừng khách sáo với , chút tiền đối với chẳng đáng là gì.”

Hồ thị nương xong miệng khép : “Tốt, công tử thật hào phóng. Vậy chúng cũng khách khí nữa. Số ngân lượng chúng xin nhận.”

Nói xong, nàng cầm tiền tay.

“Công tử cũng mệt . Ta đưa ngươi qua nghỉ ngơi. Đợi lão nhà và con trai về, sẽ qua gọi ngươi dùng bữa.”

Hồ thị nương dẫn nam nhân đến căn phòng mà con gái nàng từng ở: “Đây là phòng của con gái . Ngươi cứ ở đây .”

“Cái thể . Ta là nam nhân thể ở trong phòng khuê nữ chứ. Không .”

“Con gái xuất giá từ lâu . Một năm cũng chẳng về đây nào. Ngươi cho dù ở, nơi cũng cơ bản dùng để chứa tạp vật. Không , chúng vùng sơn cước câu nệ mấy chuyện . Cứ yên tâm ở .”

“Vậy... .”

Thấy nam nhân đồng ý, Hồ thị nương trong lòng vui mừng.

“Vậy làm phiền ngươi nữa. Ta nấu cơm đây.”

“Tốt, cũng cả ngày , cũng mệt . Ta sẽ ngủ một lát.”

Hồ thị nương thấy đóng cửa phòng, cũng vui vẻ trở về nhà bếp.

Tú Nhi mặt đầy vẻ khó hiểu: “Nương, để một nam nhân xa lạ ở trong nhà chứ? Nguy hiểm lắm a?”

“Ngươi cái gì chứ? Hắn là một tiền đấy. Ngươi thấy cái túi tiền trong tay ? Trong đó ít tiền , thấy ít nhất cũng mấy chục lượng bạc.”

Hồ thị hưng phấn .

“Hắn tiền, nhưng nếu thì ? Ở đây chẳng ý đồ ? Dù chuyện đều do , chúng thật giả.”

Hồ thị trợn trắng mắt: “Không thể nào. Nhà chúng nghèo rớt mồng tơi, chẳng gì cả. Kẻ đến nhà làm gì? Trong nhà chúng gì đáng để thèm chứ?

Ta đây là đang thèm tiền trong túi của đấy.”

Tú Nhi khó hiểu chồng: “Nương, làm gì?”

Hồ thị liếc nàng một cái: “Làm việc , cái gì nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tú Nhi trong lòng bất an, đây nàng sự độc ác của chồng. Từ cách bà đối đãi với khác là thể thấy, chồng vì tiền cái gì cũng thể làm .

Trước khi trời tối, Hồ thị phụ tử vác củi từ núi về.

Thấy những chiếc sủi cảo gói bàn.

“Nhà chúng là cái nhà gì chứ? Ăn như hoang phí quá. Chúng bận rộn cả buổi chiều mà còn đủ cho bữa cơm .”

Hồ thị nương : “Cha con các ngươi ngày nào cũng vất vả như , ăn ngon một chút thì chứ?”

“Tú Nhi trông chừng sắp sinh , nuôi con tốn tiền. Cứ ăn như thế còn sống nổi nữa ?”

Hồ thị thấy lão nhà vui, : “Trời cao hôm nay gửi tiền đến nhà chúng . Bữa cơm ngươi cứ thoải mái ăn , cần tiếc của.”

“Ngươi ý gì?”

Thấy Tú Nhi cũng ở đó, Hồ thị nương : “Cha con các ngươi theo phòng một lát, chuyện với các ngươi.”

Loading...