15.
Nửa đêm tôi đói bụng, mơ mơ màng màng bò dậy kiếm gì đó ăn.
Nhà bếp kiểu mở, ngay cạnh là ghế sofa.
Tôi lục lọi một vòng, trong tủ lạnh cũng chẳng có gì.
Quay đầu lại thì thấy một bóng người nằm trên sofa dưới ánh trăng.
Trắng.
Trắng đến mức… nhìn phát là muốn ăn.
Thế là tôi bước thẳng tới, cúi đầu cắn luôn một phát.
Chỉ nghe “hít” một tiếng.
Tôi lúc này mới nhìn rõ — người đang nằm trên ghế là Tạ Tiêu.
……
editor: bemeobosua
Tôi chớp mắt, cúi xuống nhìn vị trí mình vừa cắn…
Là… ngực.
Dấu răng rõ ràng in thành một vòng…
Mặt tôi đỏ bừng, đang định xin lỗi thì thấy anh…
Trực tiếp bế tôi lên, đi thẳng vào phòng bên cạnh.
“Suỵt, có người tới.”
Ngoài cửa vang lên giọng của Vương Nguyệt.
“Không ổn, vẫn không ngủ được, đi ôm Giang Miên ngủ tiếp vậy.”
Mặt Tạ Tiêu cứng đờ:
“Cô ấy mấy hôm nay đều ôm em ngủ à?”
Tôi gật đầu.
Anh ta cười:
“Anh cũng muốn.”
Tôi: “Gì cơ?”
Anh ta buông eo tôi ra:
“Không có gì.”
Tôi: “Ồ.”
Về lại phòng, tôi thấy trên tủ có để sẵn một ly nước, chắc Vương Nguyệt để lại.
Tôi uống một hơi cạn sạch.
Nhưng… cô ấy đâu rồi?
Không phải vừa đến tìm tôi sao?
Tôi theo bản năng đi tìm cô ấy.
Rượu này uống vào… nóng thật.
Không thấy bóng dáng Vương Nguyệt đâu, chỉ nghe bên trong phòng Triệu Cảnh Chi vọng ra tiếng của cô ấy.
Còn có… hơi thở gấp gáp.
Tôi gõ cửa, không ai trả lời.
Đành quay lại phòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-sao-hang-bet-toi-cuoi-ca-sau-roi-noi-nhu-con-tren-mang/chuong-10.html.]
Trên giường đã có một bóng người.
Ủa? Vương Nguyệt về lúc nào vậy?
Không phải đang ở phòng Triệu Cảnh Chi sao?
Tôi lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Nhưng lại rất buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, tôi ôm người bên cạnh cắn cắn, nóng quá đi mất.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy… là Tạ Tiêu?!
Sao anh lại ở đây?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã hơi lùi lại.
Nhưng tôi không nhịn được nữa, nhào lên ôm chặt lấy anh.
Cắn cắn rất lâu, cũng chẳng rõ mình đang làm gì nữa.
Người đàn ông đã kìm nén từ lâu, cuối cùng cũng bật ra một tiếng trầm thấp khàn khàn:
“Là em chủ động.”
……
Sáng sớm hôm sau, tôi lén lút chui ra khỏi phòng Tạ Tiêu, trên cổ toàn dấu hôn mập mờ.
Đối diện, Vương Nguyệt cũng đang lén đi ra khỏi phòng, trên cổ… cũng đầy dấu vết.
Cô ấy trợn tròn mắt:
“Cô sao vậy?”
“Đừng nói là… cô uống phải chai rượu kích thích tôi mua từ đại lý?”
Vốn dĩ thấy Giang Miên không có ở phòng, mà sắp hết chương trình rồi, nên cô ấy định… xử lý cái tên kia luôn.
Mà…
Tôi gật đầu.
Vương Nguyệt áy náy:
“Không được, chúng ta ở bên nhau đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Ồ, còn có vụ này nữa hả?
Tôi từ chối:
“Không được.”
Vương Nguyệt cúi đầu:
“Vậy… được thôi. Nhưng mà, bên nhà họ Tạ… kỹ thuật thế nào?”
Tôi:
“Rất tệ.”
“Còn cô?”
Vương Nguyệt:
“Cũng rất tệ.”
Lúc này, hai cánh cửa đồng loạt bật mở.
Hai người đàn ông đứng ở đó, mặt đen như đáy nồi.
Tôi và Vương Nguyệt nhìn nhau, lập tức chạy thẳng về phòng mình
Khóa cửa!!!