Màn diễn    ăn khớp với phần mở đầu kịch bản. Một nụ hôn vụng trộm dẫn đến lời tỏ tình, đáng lẽ   là tình yêu của đôi lứa, nhưng trớ trêu , trong cuộc tình , chỉ   cô đơn độc tồn tại.
Ngu Ninh một  nữa  xuống ghế dương cầm, thanh thoát và tĩnh lặng, đôi tay khẽ khàng lướt  phím đàn, tiếp nối khúc ca dang dở ban nãy.
Một thiếu nữ, một cây đàn, tạo nên một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ, nhưng  nhuốm màu buồn vương, trống rỗng.
Kết thúc khúc nhạc, Ngu Ninh bước đến bên cửa sổ, khẽ nghiêng    bệ, ánh mắt xa xăm hướng  ngoài... như dõi theo phong cảnh vườn hoa,  như xuyên qua tấm kính mà   cả trang viên rộng lớn. Cô chậm rãi nhắm mắt, ngẩng cao đầu để lộ chiếc cổ thanh tú, tựa như đang đón ánh bình minh, nhưng  khiến  xem cảm nhận  nỗi đau của một tình yêu đang  hiến tế.
Tiếng vỗ tay bùng nổ, ban đầu còn ngổn ngang, nhưng dần dần quyện  thành một nhịp điệu đều đặn và vang dội, cùng với đó là những tiếng hô vang tên Ngu Ninh từ phía khán giả.
Khi Ngu Ninh bước lên sân khấu, MC chăm chú quan sát cô,  cảm thán: "Khoảnh khắc em nhắm mắt ,  chỉ ước   thể chạy tới, nâng mặt em lên và , cục cưng ơi đừng bỏ cuộc, em xứng đáng  cả thế giới !"
Ngu Ninh đỏ bừng mặt,  chút ngại ngùng đáp: "Em cảm ơn ạ."
MC  sang khán giả, hỏi lớn: "Mọi  thấy  đúng  ạ? Có đúng   nào!"
"Phải!"
Ngu Ninh cầm micro, hai tay giơ cao quá đầu tạo thành một trái tim lớn gửi đến khán giả.
"Ngu Ninh!"
"Ngu Ninh! Ngu Ninh!"
Chờ khán giả hô vang thêm vài , MC giơ tay  hiệu ngừng : "Bây giờ, xin mời quý vị cùng lắng  nhận xét từ ban giám khảo."
Nữ giám khảo cầm micro  dậy, b.ắ.n tim về phía Ngu Ninh đầy hào hứng: "Cục cưng ,  đó  xứng đáng với tình yêu của em , mau đến đây yêu chị  !"
Ngu Ninh như  ôm mặt giấu  sự ngượng ngùng, nhưng  sực nhớ đến lớp trang điểm, đành dừng tay giữa  trung. Cô lúng túng đưa tay lên gãi gãi vành tai,  hạ xuống, : "Cô ơi,  chỉ  chồng cô ở trường  , mà cả fan của cô cũng đang trừng mắt  em kìa. Em còn  sống để  học, còn  xem điểm thi đại học nữa chứ!"
Ống kính máy  lia đến chồng của vị nữ giám khảo,  nhanh chóng chuyển cảnh sang phía khán giả tại trường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-nu-phu-my-nhan-gioi-giai-tri/chuong-146.html.]
Nữ giám khảo bật  khúc khích,  đó mới chỉnh  nét mặt nghiêm túc : "Ngu Ninh, hình như  chẳng thể nào  thấy giới hạn của em ở  cả. Cứ mỗi   nghĩ đó là đỉnh cao của em , thì em  dùng chính màn trình diễn của  để chứng minh rằng em còn  thể làm  hơn thế nữa. Tôi thực sự  mong chờ  tương lai của em."
Ngu Ninh cúi  thật sâu: "Em cảm ơn cô ạ."
Nam giám khảo nhận lấy micro, hỏi: "Em cảm nhận thế nào về bộ phim ?"
Ngu Ninh khẽ mấp máy môi, ánh mắt trong veo nhưng đầy suy tư: "Thật , em nghĩ bộ phim 'Đóa Hoa Cấm Kỵ'   chỉ đơn thuần kể về tình yêu, mà còn là khát vọng tự do cháy bỏng của một thiếu nữ. Cô  sinh  trong gia đình quý tộc,  hưởng thụ  thứ nhưng đồng thời cũng  đánh đổi tất cả. Yêu  cô giáo đồng giới là một cấm kỵ lớn, nhưng đối với cô , tự do cũng là điều  cấm đoán. Trong phim, cô  miệt mài theo đuổi tình yêu   đánh mất nó, giống như việc cô luôn kiếm tìm sự tự do xa vời nhưng cuối cùng vẫn  thể nắm giữ. Cô  đóng sập cửa sổ xe, chẳng  là một  nữa tự nhốt   căn phòng xa hoa đầy xiềng xích đó ?"
Nam giám khảo khẽ thở dài: " ,  luôn cảm thấy thiếu nữ   cần thốt  lời yêu, bởi vì rời khỏi nơi , đến một nơi chẳng ai quen   mới là khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng cô . Ngu Ninh ,  khi thi đại học xong, em cứ mạnh dạn nhận thêm nhiều phim nữa nhé!"
Ngu Ninh thành kính cúi đầu bày tỏ lòng cảm ơn.
Vị giám khảo cuối cùng lên tiếng nhận xét là thầy Lữ Tiệp Hùng. Ông cầm micro, trầm mặc một lát  mới cất lời: "Ngu Ninh,   may mắn vì  sinh  cùng thời với em, nhưng cũng vô cùng tiếc nuối khi   sống cùng thời đại với em. Tôi hy vọng em  thể mãi giữ vững sự thuần túy trong diễn xuất của ."
Ngu Ninh nghiêm túc đáp: "Em cảm ơn thầy Lữ, em nhất định sẽ cố gắng hết sức ạ."
Thầy Lữ Tiệp Hùng khẽ gật đầu.
MC mời Ngu Ninh rời sân khấu,  đó là Vương Y Doanh bước lên.
Khi Ngu Ninh và Vương Y Doanh lướt qua , cô     lời nào cho , chỉ đành thì thầm: "Cố lên nhé."
Vương Y Doanh gật đầu đáp : "Cảm ơn."
Đáng lẽ Ngu Ninh   về chỗ , nhưng khi  thấy Dương Vũ, cô khẽ nhíu mày. Cô  thẳng  phía  hậu trường,  cùng Amy và nhỏ giọng: "Em đói quá ."
Amy lấy viên kẹo bạc hà trong túi xách , khẽ nhét  miệng cô.
Ngu Ninh ngậm kẹo, lẩm bẩm: "Ước gì  sô cô la..."
"Không  , dính răng thì ? Sô cô la   bây giờ." Amy  chút do dự, dứt khoát từ chối yêu cầu của Ngu Ninh,  đó hạ giọng hỏi: "Em thấy  ?"