Ngưu Ngưu: "Oa! Nương ngươi cũng quá !"
"!"
"Nương ngươi đối với cha ngươi thật ! Quá thương cha ngươi!"
"!"
Sở Cẩm Niên đắc ý lắc lắc đầu nhỏ, , còn tưởng rằng đau chính là nó.
Ngưu Ngưu hiểu việc đời, Trương đại nương cũng , thò đầu dò xét.
Sở Trường Phong mím môi , mặc dù mở miệng, nhưng cũng e ngại ánh mắt của Trương đại nương.
Thẩm Chỉ ngược còn nhớ rõ tới đây làm gì.
Nàng vội vàng lấy một phần chân gà xương trong hộp đồ ăn đưa cho Trương đại nương,"Trương đại nương, đây là chân gà làm, mùi vị ngon, các ngươi cầm về làm món ăn."
Trương đại nương ngẩn .
Chân gà?
Biểu tình mặt Trương đại nương trong nháy mắt kinh ngạc, chân gà thể ăn ?
Nếu tặng bà một miếng gan heo, bà còn thể hiểu , chân gà...
Trong lòng chút ghét bỏ, nhưng đột nhiên một cỗ hương vị chua cay nhẹ nhàng khoan khoái vọt xoang mũi, bà mở to mắt, ghé sát chân gà ngửi, mùi vị càng nồng cũng càng thơm, bà theo phản xạ điều kiện mà nuốt nước miếng, mùi vị cũng quá thơm.
"Thẩm Chỉ, cám ơn ngươi."
Thẩm Chỏ: "Không cần, chúng , còn đưa một phần cho Thạch Đầu và nhà Mộc Mộc nữa."
"Được, các ngươi mau ."
Cả nhà , Ngưu Ngưu lưu luyến rời theo , xe lăn còn đủ .
"Trương Ngưu Ngưu! Trở !"
Trương đại nương gầm lên một tiếng, Ngưu Ngưu lập tức dừng bước.
Sở Cẩm Niên đầu lén một cái, thấy bộ dáng Ngưu Ngưu ca ca ủy khuất, nhịn trộm một chút.
"Nương! Con xem xe lăn! Thật sự thần kỳ!"
Trương đại nương một tay nhéo lỗ tai , một tay bưng chân gà,"Ăn cơm!"
"Ai nha nha! Nương! Người nhéo lỗ tai con đau... Ai ai ai! Người chậm một chút, chậm một chút, mùi gì a? Sao thơm ngào ngạt ?"
"Nương, bưng cái gì ? Cho con ăn một miếng..."
Ngưu Ngưu vốn vui nhưng mùi thơm hấp dẫn, Trương đại nương cũng quản , chính liền vui vẻ đuổi theo.
Một đĩa chân gà xương đặt lên bàn, Ngưu Ngưu gần như ghé bàn, ánh mắt chằm chằm chân gà, trong miệng còn ngừng nuốt nước miếng.
Hai vợ chồng Trương gia cũng đang quan sát chân gà.
"Chúng nếm thử xem?"
"Nếm! Để con nếm thử!" Ngưu Ngưu lập tức cầm đũa lên, gắp một cái chân gà nhét miệng.
Khóe miệng Trương đại nương co rút vài cái, xoa xoa mi tâm, ghét bỏ thôi.
Vừa chua ngọt cay, mang theo mùi thơm ngát độc đáo của chanh, Ngưu Ngưu ăn đỏ mắt.
Cũng là bởi vì cay, là bởi vì chân gà ăn quá ngon mà cảm động.
"A! Trương Ngưu Ngưu, con cái gì ?" Trương đại nương nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-84.html.]
Trương đại bá thấp giọng : "Chẳng lẽ là chân gà quá thối, nên ?"
Hai vợ chồng suy đoán.
Mà Ngưu Ngưu càng thương tâm, nước mắt ngừng rơi, động tác trong tay cũng ngừng.
Mắt thấy một cái chân gà nhét miệng, Trương đại nương kịp phản ứng.
"Nhìn bộ dáng tham ăn của con! Thật sự ngon ?"
Hai vợ chồng kịp phản ứng, vội vàng bắt đầu ăn.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là xương và mùi hôi thối nhưng cảm nhận .
Chỉ cảm nhận sự giòn tan, nhai ngon, hương vị còn đặc biệt thơm.
Một nhà ba ăn đến đầu cũng ngẩng lên, bọn họ quên đối với chân gà còn ghét bỏ.
Đợi đến khi phản ứng , đĩa sạch bóng, chỉ còn một ít nước.
Một nhà ba lau miệng, liếc mắt .
Ngưu Ngưu tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng lấy cái đĩa đến mặt , múc một muỗng cơm lớn úp lên.
Trương đại nương và Trương đại bá mà nên lời.
"Ăn ngon!"
Ngưu Ngưu rống lên một tiếng, trong miệng nhét một miếng cơm lớn, lúc ngược nhớ tới cha , vội vàng đem cơm đẩy tới mặt bọn họ,"Cha , các cũng ăn một miếng a?"
Hai vợ chồng cũng là ngượng ngùng, cũng sẽ khách khí với con mèo tham ăn , mỗi múc một muỗng cơm lớn.
Ngưu Ngưu nghĩ tới cha da mặt dày như , mỗi một muỗng, cơm còn chỉ nửa muỗng.
Ngưu Ngưu ủy khuất bĩu môi, cuối cùng cũng dám lên tiếng.
Cả nhà Thẩm Chỉ đưa chân gà cho nhà Thạch Đầu, liền đến nhà Mộc Mộc.
Lúc tới cửa nhà Mộc Mộc, bầu trời đầy , sắc trời dần dần tối.
Chỉ là trong tiểu viện cũ nát thấy đèn dầu sáng lên.
"Mộc Mộc! Mộc Mộc! Mộc Mộc ở nhà ?" Sở Cẩm Niên lay cửa viện gọi .
Kêu một hồi lâu, rốt cục thấy trong viện truyền đến động tĩnh.
"Chờ một chút!"
"Ta... Ta tới ngay."
Qua một hồi lâu, cửa viện mới mở .
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Mộc Mộc từ trong cửa thò .
"Niên Niên..."
Mộc Mộc một nhà bốn bọn họ, vẻ mặt hoang mang,"Các ngươi... là tới tìm ?"
Thẩm Chỉ tới mặt nó, đang định mở nắp hộp thức ăn , đột nhiên ánh mắt dừng ở Mộc Mộc, dời .
Mộc Mộc nàng chằm chằm, chút khẩn trương l.i.ế.m liếm môi.
"Mộc Mộc, con làm ? Sắc mặt như ?"
Thẩm Chỉ nhíu mày, tiểu gia hỏa chỉ sắc mặt tái nhợt, môi cũng trắng bệch.
"Con... con cả, con việc gì." Mộc Mộc sức xua tay.
Sở Trường Phong xe lăn, tuy rằng cách chút xa, nhưng vẫn mơ hồ ngửi một mùi m.á.u tươi nhàn nhạt.