Hai tiểu gia hỏa xong, sự tức giận mặt đều biến mất.
Sở Cẩm Chu: "Nương, con cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, con bắt gà rừng, bán kiếm tiền, trị chân cho cha, cho sách!"
Sở Cẩm Niên vội vàng : "Vậy... con đây cũng kiếm tiền! Con hái nấm bán! Trương bá nương , nấm nhiều huyện thành ăn, dễ bán!"
"Ngươi sách! Không hái nấm, bán nấm."
"Vậy ! Ngươi cũng sách!"
"Ha! Lời của ca ca ngươi cũng ?!"
Sở Cẩm Niên vội vàng trốn lưng Thẩm Chỉ,"Nương, xem ! Hắn sắp biến thành ca ca xa !"
Đến chạng vạng tối, khi ăn cơm xong, ba cha con còn đang nghiên cứu xe lăn.
Sở Trường Phong xe lăn chậm rãi trong sân, Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên lúc thì đẩy , lúc thì bò lên đùi .
Thẩm Chỉ việc gì để làm, liền lấy chân gà ngày đó mang về , bộ đều làm thành chân gà sốt chanh xương.
Lần chân gà so với mang về còn nhiều hơn, làm đầy một chậu.
Ngày đó thịt đầu heo kho còn hai lỗ tai heo, Thẩm Chỉ cũng làm thành món rau trộn chua cay.
Nàng đoán món chân gà sốt chanh xương ngày đó chắc chắn vị thiếu gia thích.
Ngày mai nếu là thích, tiếp tục bán cho , nếu là thích, nàng sẽ bán chỗ khác hoặc là cầm về chính ăn cũng đáng tiếc.
Chân gà ngâm trong nước canh chua ngọt cay ngon, Thẩm Chỉ múc ba đĩa, bỏ trong hộp thức ăn.
Nàng mang theo hộp thức ăn trong sân.
Thừa dịp trời còn tối, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, nàng định đưa chân gà cho Trương gia, Lý gia và Mộc Mộc, thuận tiện mang theo hai tiểu gia hỏa cùng Sở Trường Phong ngoài một chút.
Đường đến ba nhà đều bằng phẳng, cũng dốc lên xuống.
Nhà bọn họ còn ba nhà khác đều sống ở ngay đây, cách những nhà khác trong thôn mấy trăm mét, cho nên mấy đứa trẻ mới thể chơi cùng .
"Sở Trường Phong, Chu Chu, Niên Niên, đừng chơi nữa, hoàng hôn như , thời tiết nóng, chúng ngoài tản bộ, thuận tiện mang chân gà qua cho mấy nhà Ngưu Ngưu bọn họ."
"Chân gà?!"
Sở Cẩm Niên chạy vội tới mặt Thẩm Chỉ,"Nương! Có chân gà ? Người làm chân gà ?"
Sở Cẩm Chu: "Chân gà gì ? Là chân gà chua chua cay cay ngọt ngọt hôm ?"
Thẩm Chỉ gật đầu," ."
Sở Trường Phong: " mà, hai ngày nay nàng đều ngoài, chân gà ở ?"
Nếu là chân gà mang về từ , thời tiết nóng bức thế chắc chắn hỏng .
Thẩm Chỉ sửng sốt, đảo mắt, giải thích: "Ta treo nguyên liệu nấu ăn giếng, hỏng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-82.html.]
Sợ Sở Trường Phong tiếp tục hỏi sâu, Thẩm Chỉ vội vàng : "Ai nha, thôi, với , cũng hiểu, cũng nấu cơm."
Tay nàng đặt lên lưng xe lăn,"Ta đẩy ."
Sở Trường Phong nghiêng đầu,"Ta , nàng mang theo Niên Niên và Chu Chu ."
Thẩm Chỉ mím môi .
Sở Trường Phong gục đầu xuống,"Ta ngoài, ở nhà chờ các ngươi."
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên cũng dám xen chuyện của lớn, huống chi còn là chuyện của cha.
Sở Cẩm Niên cưng chiều cha, chuyện cha làm, nó sẽ ép buộc.
Ai cũng chuyện làm.
"Nương, chúng thôi, nếu cha thì ."
Sở Cẩm Chu gì, nó cảm thấy nương chắc chắn sẽ đồng ý.
Thẩm Chỉ liếc Sở Cẩm Niên một cái,"Tiểu Hắc Cầu , lúc nào cũng bênh cha con."
Sở Cẩm Niên gãi đầu, ngón tay chọc ngón tay, ủy khuất bĩu môi.
Thẩm Chỉ kiên quyết đẩy xe lăn của Sở Trường Phong," ngoài, để xem, nam nhân của , tuấn tú lời , để cho những ba hoa lắm mồm đừng nhiều lời!"
Sở Trường Phong hô hấp dồn dập, tim đập nhanh mấy nhịp, trong thời gian ngắn quên kiên trì của , chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm,"Nói hươu vượn."
Thẩm Chỉ: "Vốn là ! Nếu lôi kéo nam nhân của ngoài, khác đều cho rằng nam nhân của ."
Đầy miệng "nam nhân của ", khiến Sở Trường Phong lỗ tai đều đỏ đến sắp nhỏ máu.
Quá hổ, đến khi kịp phản ứng thì Thẩm Chỉ đẩy lên đường. Cắn chặt răng, cuối cùng vẫn kiên trì về nhà.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, Thẩm Chỉ một tay cầm hộp thức ăn, một tay đẩy Sở Trường Phong chậm rãi con đường nhỏ nông thôn.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên nắm tay , nhảy nhót phía .
Thân thể vốn căng thẳng của Sở Trường Phong cũng dần dần thả lỏng, từng cọng cây ngọn cỏ bên cạnh, mỗi một giác quan cơ thể tựa hồ đều đang kêu gào sung sướng.
Thấy xoay đầu ngó xung quanh, Thẩm Chỉ cúi xuống,"Sau mỗi ngày đều dẫn ngoài tản bộ, hít thở khí trong lành, ?"
Giọng của nàng mềm mại, thở nhẹ nhàng phả bên tai .
Sở Trường Phong hô hấp gấp một chút, khẽ "Ừ" một tiếng.
Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên, luôn lạnh như băng, hiện giờ thái độ như mềm hóa ít.
Cố lên, Thẩm Chỉ, cố gắng hơn nữa, tướng công xinh sẽ tới tay.
Một nhà bốn một lúc, phía mấy đại nương tới.
Sở Trường Phong hai tay nắm chặt, cúi đầu,"Chúng ... Chúng mau ."