Thẩm Chỉ làm .
Nữ nhân hòa ly, cho dù sai, cũng sẽ đời khinh rẻ.
Thế là nàng hạ d.ư.ợ.c .
Nàng mang thai.
Chỉ cần thai, Sở Trường Phong nhất định sẽ hòa ly với nàng.
Nàng thật sự mang thai.
từ đó về , Sở Trường Phong chỉ đưa tiền cho nàng mua đồ dưỡng .
Mỗi ngày lên núi săn thú, kiếm tiền nuôi gia đình.
Hắn trở về.
Khi Thẩm Chỉ sinh Sở Cẩm Niên, đó là một phen khó sinh.
Nàng đau đớn suốt hai ngày hai đêm, m.á.u và mồ hôi trộn lẫn, từng thở đều như kéo từ quỷ môn quan trở về. Đến khi đứa trẻ cất tiếng , nàng gần như kiệt lực.
Sở Trường Phong thấy, trong lòng cũng mềm vài phần.
Chỉ là đứa trẻ chào đời đầy hai ngày, bắt lính.
Lần , tròn ba năm.
Ba tháng , mới đưa về thôn.
trở về, là một liệt giường, tay chân vô lực, thể động.
Khi thành phế nhân, Sở Trường Phong từng nghĩ sẽ liên lụy nàng. thà c.h.ế.t, cũng kéo nàng cùng rơi xuống bùn lầy.
Chỉ là ngờ, nàng còn tuyệt tình hơn cả những gì tưởng.
Vì tiền Sở phụ Sở mẫu gửi hàng tháng, nàng rời . cầm tiền , nàng cũng chẳng chăm sóc , càng chăm sóc đứa trẻ.
Cơm nỡ cho một miếng, nước cũng keo kiệt từng ngụm.
Nếu Niên Niên…
Sở Trường Phong nghĩ, lẽ chống đỡ nổi mười ngày.
Ý nghĩ khiến tim co rút.
cúi đầu, cái đầu tròn trịa đang tựa trong n.g.ự.c .
Không ngờ đứa trẻ mà từng mong đợi, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét, giống như ánh nắng ấm áp giữa đông hàn, liều mạng sưởi ấm, cố gắng níu khỏi vực sâu.
Nhận ánh mắt của cha, Sở Cẩm Niên khẽ , giọng nhỏ như mèo con:
“Cha… bây giờ muộn , đừng gọi nương. Nếu nàng tức giận, sẽ cho ngủ ở đây . Ngoan nha.”
“…Được.”
Sở Trường Phong đáp khẽ, “Nghe lời Niên Niên.”
Hiện tại quả thực nên chọc giận Thẩm Chỉ.
Nếu nàng trút giận lên đứa trẻ , … bất lực.
Thẩm Chỉ bên cạnh, lặng lẽ thở một .
Đêm nay, nàng cũng giường cùng một nam nhân xa lạ chuyện thêm nữa.
Không bao lâu, Sở Cẩm Niên ngủ say. Thẩm Chỉ căng thẳng suốt một ngày, mệt mỏi dâng lên, cũng chìm giấc ngủ.
Chỉ Sở Trường Phong là dám ngủ.
sợ, một khi nhắm mắt, sẽ còn tỉnh .
—
Sáng sớm hôm , Thẩm Chỉ rón rén rời giường.
Vừa đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen thẫm.
Đôi mắt mang dáng đào hoa. Dù gò má gầy lõm, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn che vài phần tuấn tú vốn .
Chỉ là lúc , trong đôi mắt chứa đầy chán ghét cùng nhẫn nại.
Hai hồi lâu.
Cuối cùng, Sở Trường Phong mở miệng, giọng khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-15.html.]
“Thẩm Chỉ, sẽ liên lụy ngươi. Ngươi thích Chu Chu, dẫn nó cũng . …”
Ánh mắt liếc về phía Sở Cẩm Niên đang ngủ trong lòng, miệng nhỏ hé mở, ngủ say như một chú heo con.
“…Niên Niên theo gia gia nãi nãi của nó.”
Thẩm Chỉ chằm chằm, đột nhiên lên tiếng:
“Ngươi sẽ c.h.ế.t.”
Sở Trường Phong cau mày, ánh mắt phòng .
“Hôm qua mua t.h.u.ố.c cho ngươi.”
Giọng nàng phẳng lặng, “Ngươi chỉ là tạm thời tê liệt. Ta hỏi đại phu, nếu uống t.h.u.ố.c điều dưỡng cẩn thận, vẫn cơ hội hồi phục.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt lạnh nhạt:
“Chờ ngươi dậy, mỗi ngày lên núi săn thú, kiếm tiền cho .”
Sở Trường Phong sững .
“Ngươi c.h.ế.t ,” Thẩm Chỉ tiếp lời, giọng chút d.a.o động,
“thiên hạ đều sẽ là hại c.h.ế.t ngươi. Muốn dùng cái c.h.ế.t của ngươi để bôi nhọ thanh danh của ? Không cửa .”
Dứt lời, nàng bò qua , xuống giường, bước nhanh ngoài, hề ngoảnh .
Sở Trường Phong theo bóng lưng hồi lâu.
Khóe miệng khẽ giật, nở một nụ châm chọc.
Quả nhiên.
Tất cả những gì nàng làm… đều mục đích.
làm thể dậy chứ.
Nàng… đúng là ngu xuẩn.
Sở Trường Phong mím chặt môi.
Nếu đúng như lời nàng , việc tỉnh … thể là do tác dụng của “thuốc”.
Điều đó nghĩa là —
c.h.ế.t.
Ít nhất, trong thời gian cha còn trở về, Niên Niên sẽ bán .
Ý nghĩ hiện lên, n.g.ự.c Sở Trường Phong khẽ nhẹ , thở vô thức thả lỏng.
—
Rửa mặt, đ.á.n.h răng xong, Thẩm Chỉ trong sân.
Trong đầu nàng, tất cả đều là hình ảnh Sở Trường Phong khi chuyện với .
Ngoài chán ghét … còn một thứ nên xuất hiện —
ánh mắt khẩn cầu.
Trong ký ức, mỗi Sở Trường Phong chuyện với nguyên chủ, giọng điệu đều lạnh lẽo, xa cách, như đóng băng.
Cho dù tê liệt, rơi bùn nhão, cũng từng thấp giọng như .
Có lẽ…
trong lòng , duy nhất còn đáng để níu giữ, cũng chỉ Sở Cẩm Niên.
Thẩm Chỉ trở phòng.
Nàng đun một ấm nước linh tuyền, thả thêm vài lát gừng.
Mùi vị kỳ lạ, đủ để nàng dối — đây là thuốc.
Dù liệt, cho dù sinh nghi, cũng thể dậy kiểm chứng.
Bưng chén nước bước phòng ngủ.
“Sở Trường Phong.”
“Uống t.h.u.ố.c .”
Sở Trường Phong nàng, khóe môi cong lên một nụ trào phúng nhạt.