Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Phiến ngoại 2

Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:08:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Dung thẳng dậy, lau nước mắt, : “Nàng thật sự khiến sợ hãi đến mất hồn! Nàng nàng hôn mê mười sáu ngày , y viện còn mấy phen cấp văn bản báo tang đấy!”

Mặc dù nguyên chủ từ nhỏ Định Quốc Công phủ nuôi dưỡng, Tiêu Hoài che chở khắp nơi, cuộc sống bao nhiêu hiểm nguy ác ý. suy cho cùng sống nhiều năm trong giới quyền quý ở Thượng Kinh, vẫn con mắt tinh tường . Cô gái mắt ánh mắt trong trẻo, biểu tình chân thành, thể tình cảm của nàng là thật.

“Ta chẳng bình an vô sự ?” Đường Thư Nghi mỉm .

"Vậy giờ đây thể ?" Hàn Dung ưu tư nàng, khẽ hỏi.

Giang Mai bên cạnh tiếp lời: "Y sư Thư Nghi gì đáng ngại, chỉ là khí huyết suy nhược mà thôi."

"Muội quá háo thắng !" Hàn Dung khẽ hừ lạnh. "Năm ngoái công trạng của vượt trội ba thành, năm nay bọn họ tăng cường trọng trách của lên năm thành. Muội tin rằng, nếu thành xuất sắc hơn nữa, bọn họ còn thể đề cao nhiệm vụ lên cao hơn chăng? Muội si dại đến , cứ thế liều mạng ?"

Đối với điều , Đường Thư Nghi nên ứng đối , dù cực nhọc cũng chẳng nàng. Nàng cũng thể lý giải, vì lẽ gì nguyên chủ nhân tận lực đến thế, cuộc sống của dường như cũng chẳng nỗi gian truân.

"Ta hiểu, về sẽ như nữa." Đường Thư Nghi mỉm đáp lời. Dù , nàng cũng sẽ còn tận lực làm việc đến mức nữa.

Giang Mai thấy hai tâm tình cận, liền mỉm : "Hai đứa cứ chuyện trò, nấu chút canh tẩm bổ cho Thư Nghi."

Dứt lời, nàng liền ngoài, Đường Quảng Nhân cũng theo đó rời . Hàn Dung bước tới cửa, thấy hai bọn họ khuất, liền khép cửa , tiến đến mặt Đường Thư Nghi, hạ giọng : "Muội hãy đây, đừng mềm lòng! Hôm qua đến đây thăm , tình cờ kế phụ và con trai bàn bạc về gia sản của . Phụ của ... cũng sai tìm mạc khách am hiểu luật pháp ."

Hàn Dung càng càng tức giận, nàng nặng nề hừ mạnh một tiếng: "Đây là đầu tiên thấy bậc phụ mẫu nào như , khi còn bé chẳng hỏi han đoái hoài, giờ đây xảy chuyện, bọn họ vội vã chạy đến phân chia gia sản của , quả là bất nhẫn..."

Đằng là những lời phỉ báng, nhưng dù cũng là bậc phụ mẫu của Đường Thư Nghi, nàng đành nuốt ngược những lời . Hàn Dung càng cảm thấy bất bình cho Đường Thư Nghi, nếu là khác, dù là họ hàng xa, cũng thể chỉ thẳng mặt mà răn dạy một phen. đây là song sinh thành, nếu nàng quá lời một chút sẽ khác là phạm tội bất hiếu.

Đường Thư Nghi thấy Hàn giận đến đỏ bừng mặt, liền mỉm : "Muội đừng lo lắng, bọn họ sẽ nhận bất kỳ lợi lộc nào từ ."

Trong lòng nàng cũng vô vàn phiền muộn, xót xa cho phận nguyên chủ bậc phụ mẫu như . Đồng thời, nàng cũng nghĩ về ba hài tử của , phụ bọn chúng qua đời, mà nay cả mẫu là nàng cũng còn tại thế, bọn chúng sẽ đau xót khôn nguôi , những tháng ngày về sẽ gian truân nhường nào.

Nghĩ đến đây, mũi nàng chợt se cay, khóe mắt ngấn lệ, nhưng nàng vẫn cố nén nhịn để châu sa vương xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/phien-ngoai-2.html.]

Hàn Dung thấy , vội vàng ôm lấy nàng : "Đừng , đừng , ở đây ."

Đường Thư Nghi đè nén những suy tư và nỗi lo về ba hài tử, nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Dung : "Muội giúp tìm một tỳ nữ , giờ đây thể trông nom."

Nếu thể tìm tỳ nữ, Đường Thư Nghi để Giang Mai chăm sóc nàng. Thuở ai nấy đều giữ phận riêng, về cũng nên như thế.

"Được , cứ để bà Ngô đến chăm sóc , đợi tìm phù hợp, sẽ đổi khác thế bà ." Hàn Dung đáp.

Hàn Dung gia cảnh sung túc, trong phủ luôn các tỳ nữ hầu hạ quanh năm. Nàng sai về phủ truyền lời, một canh giờ , bà Ngô tới nơi. Cũng đúng lúc , Giang Mai cầm một hộp thức ăn tới: "Thư Nghi, nấu canh gà tẩm bổ cho nữ nhi."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Người cứ đặt đó , bà Ngô sẽ trông nom , cần làm phiền đến nữa."

Giang Mai những lời nàng , nàng mang vẻ mặt u sầu và hổ thẹn, siết chặt đôi tay, đáp: "Kẻ ngoài làm thể chăm sóc nữ nhi chu đáo bằng bậc mẫu ruột thịt ..."

Bị ánh mắt lãnh đạm của Đường Thư Nghi chằm chằm, những lời tiếp theo nàng thể thốt nữa. Những năm tháng , bậc mẫu ruột thịt là nàng đây từng một chăm sóc nàng.

"Thôi .... xin cáo lui , ngày mai sẽ đến thăm nữ nhi." Giang Mai nhanh chóng rời , bóng lưng nàng trông vô cùng vội vã.

nàng khuất dạng, Đường Quảng Nhân và một nữ nhân khác bước . Đường Quảng Nhân vẻ mặt nghiêm nghị, còn khuôn mặt nữ nhân bên cạnh mang một nụ nịnh nọt môi.

“Thư Nghi, nữ nhi còn nhớ ?" Nữ nhân mỉm đặt hộp thức ăn trong tay lên chiếc bàn ở đầu giường: "Mấy năm vẫn luôn đón nữ nhi về phủ, nhưng phủ chật hẹp, nữ nhi..."

"Ta vẫn còn sống, các ngươi thể lấy gia sản của ." Đường Thư Nghi cắt ngang lời nữ nhân , chằm chằm Đường Quảng Nhân : "Hơn nữa ngươi lẽ cũng cơ hội thừa kế gia sản của . Bởi , cần ở đây hoài phí thời gian."

"Ngươi..." Bàn tay Đường Quảng Nhân run rẩy chỉ Đường Thư Nghi: "Tất thảy đều do tổ mẫu của ngươi nuông chiều ngươi đến hư hỏng, một chút lễ nghi cũng , còn tâm can băng giá, vô tình bạc nghĩa."

"Ngươi xứng nhắc đến tổ mẫu." Đường Thư Nghi đáp.

Trong ký ức, tổ mẫu là do Đường Quảng Nhân khiến tức giận mà lâm bệnh, đó thể trạng luôn suy yếu, chẳng bao lâu quy tiên. Có thể , cái c.h.ế.t của tổ mẫu quan hệ mật thiết đến kẻ mắt .

 

Loading...