595Đường Thư Nghi khỏi sang Tiêu Hoài mà : "Cái bản tính cứ đeo bám khác như thế , quả là thừa hưởng từ phu quân mà ."
Tiêu Hoài: "..."
Đây là đang ngụ ý chê trách y phiền nhiễu ư?
Y trầm mặc, đáp lời. Đường Thư Nghi thấy thế lập tức : "Điểm ưu việt của , quả nên truyền cho nó."
Trên mặt Tiêu Hoài hiện lên ý . Đường Thư Nghi mặt khẽ mỉm , khi nam nhân trở nên ấu trĩ, nào khác gì một hài tử thơ ngây. Tuy nhiên, tình cảm của đôi tiểu phu thê Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh khăng khít đến , nàng tất nhiên cảm thấy vui lòng.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng gọi đôi uyên ương tới, bảo hai cùng hồi phủ, kẻo đời ví von như Ngưu Lang Chức Nữ, mỗi một nơi. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh đều phần ngượng ngùng, song vẫn vui vẻ thu dọn hành lý để hồi phủ.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu lưu biệt viện thêm một tháng nữa mới trở về chính phủ. Hôm liền nhận bái từ Lam gia lão phu nhân. Nàng quen vị Lam lão phu nhân cho lắm, nhưng từng diện kiến bà vài tại các yến hội. Hơn nữa, phu quân của bà là Xu Mật Viện Sự, chức vị chính nhị phẩm, xét về lễ nghi vẫn nể mặt đôi chút.
Ngày hôm , khi dùng bữa sáng xong lâu, Lam lão phu nhân mang theo Lam Thư Ngữ tới chơi. Đường Thư Nghi, Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu tiền sảnh tiếp đón họ.
"Mấy ngày , tiểu tôn nữ của dâng hương, đường hồi phủ may xe ngựa hỏng. May mắn Thế tử tay tương trợ cho mượn xe, nên mới an trở về phủ. Thiết nghĩ đây quả là ân huệ lớn của Thế tử, lão vô cùng cảm kích." Lam lão phu nhân .
Đường Thư Nghi và Giai Ninh kinh ngạc, bởi cả hai đều hề sự tình . nghĩ thì, đây cũng chẳng chuyện gì trọng đại. Đường Thư Nghi mỉm : "Chẳng qua là nó tiện tay giúp đỡ mà thôi, cũng là điều nên làm."
Lam lão phu nhân: "Thế tử quả là nhân hậu."
Đường Thư Nghi và Lam lão phu nhân đang trò chuyện, ánh mắt Lam Thư Ngữ thỉnh thoảng liếc Giai Ninh quận chúa, đặc biệt nhiều dán xuống bụng của nàng. Nàng tự thấy xét về tướng mạo, bản cũng hề thua kém Giai Ninh quận chúa. Mặc dù là thứ nữ, nhưng phụ nàng là quan viên chính nhị phẩm, gả cho Tiêu Ngọc Thần làm là một sự gả thấp . Cộng thêm Giai Ninh quận chúa mãi mang thai, Định Quốc Công phu nhân và Tiêu Ngọc Thần ắt hẳn sẽ chẳng từ chối nàng .
Ánh mắt Lam Thư Ngữ cứ về phía Giai Ninh, Giai Ninh tất nhiên thể cảm nhận . Lúc ban đầu, nàng lễ phép khẽ mỉm với đối phương, Lam Thư Ngữ thu ánh mắt. lâu nàng , mà ánh mắt vẫn luôn dán chặt bụng của nàng, nụ gương mặt Giai Ninh dần tắt lịm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-587.html.]
Đường Thư Nghi và Lam lão phu nhân trò chuyện một lúc, Lam lão phu nhân dậy cáo từ, mục đích chính của bà hôm nay đến đây là để tạ ơn. Ân tình tỏ, liền xin cáo từ. Đường Thư Nghi nán giữ, sai Thúy Trúc tiễn hai bà cháu cổng phụ.
"Vị tiểu thư Lam gia phận ắt hẳn đích nữ tầm thường, bằng Lam lão phu nhân tại vì chuyện của nàng mà đặc biệt chạy đến đây một chuyến?" Đợi hai bà cháu khuất bóng, Giai Ninh mới cất lời cùng Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi nghĩ đến Lam gia, đó : "Nghe đồn Lam đại nhân một thất, vốn là biểu thanh mai trúc mã của ngài. Vị biểu là nữ nhi của di mẫu Lam đại nhân, cũng chính là cháu ngoại của Lam lão phu nhân."
Chuyện thể đến tai kẻ ngoài, hẳn là vì cả Lam đại nhân lẫn Lam lão phu nhân đều vô cùng sủng ái vị biểu thất . Những gia đình quyền quý ở Thượng Kinh, mặc dù mỗi nhà đều thất, nhưng bậc sủng ái thất đến mức bất chấp quy củ thì hiếm vô cùng.
"Vậy vị Lam tiểu thư chính là nữ nhi do vị biểu thanh mai trúc mã của Lam đại nhân hạ sinh?" Giai Ninh hỏi.
"Hẳn là như ," Đường Thư Nghi : "Lam đại phu nhân vốn kẻ mềm yếu. Nghe đồn, khi vị biểu thất hạ sinh Lam Thư Ngữ, nàng xuất huyết quá nhiều, suýt chút nữa thì một xác hai mạng. Sau dù cứu sống, nhưng thể tiếp tục sinh nở. Trong khi đó, Lam đại phu nhân chính thất sinh hạ ba nhi một nữ."
Giai Ninh thì ngạc nhiên, "Vị Lam đại phu nhân ắt hẳn cũng lòng Lam đại nhân. Bằng , thể nhiều hài tử đến thế chứ?”
Đường Thư Nghi mỉm : "Trong yến hội nếu gặp nàng , sẽ chỉ cho con thấy, đó quả là một phu nhân… vô cùng thông minh."
Giai Ninh thấy sắc thái vi diệu của mẫu khi nhắc đến Lam đại phu nhân, cảm thấy sự "thông minh" của vị Lam đại phu nhân ắt hẳn phi thường, giống với thường. Chỉ là hôm nay Lam Thư Ngữ vẫn luôn dán mắt nàng rốt cuộc là ý gì? Thực tâm trong lòng nàng cũng đôi phần suy đoán, nhưng cho rằng khả năng đó mấy lớn lao.
Bởi vì, xét đến việc nàng thành cùng Tiêu Ngọc Thần, cho dù hai họ kết hôn, Lam Thư Ngữ cũng đủ tư cách để làm chính thất của Tiêu Ngọc Thần. Còn về việc Lam Thư Ngữ làm của Tiêu Ngọc Thần, dù Lam Thư Ngữ cam lòng, thì Lam lão phu nhân và Lam đại nhân cũng tuyệt sẽ chấp thuận. Nữ nhi của một đại quan nhị phẩm, dù là thứ nữ, cũng thể hạ làm cho khác. Bằng , đây sẽ là trò cho thành Thượng Kinh.
Nàng quả nhiên đoán sai, Lam lão phu nhân thực sự chấp thuận. Khi tâm tư của Lam Thư Ngữ, bà thậm chí còn tức giận đến long trời lở đất.
Giờ phút , Lam Thư Ngữ đang quỳ gối mặt Lam lão phu nhân, nước mắt lã chã tuôn rơi gương mặt: "Tổ mẫu, là thứ nữ, với phận , thể gả một gia đình đây? Mấy ngày , mẫu gả cho một vị tiến sĩ nghèo hèn, phụ cũng thuận lòng. Người bảo về sống đây?"
Lam lão phu nhân tức đến mức nổ đom đóm mắt, bàn tay bà run rẩy chỉ Lam Thư Ngữ mà quát: “Vị tiến sĩ là do và phụ cháu tuyển chọn kỹ lưỡng, trải qua ngàn vạn cân nhắc mới định đoạt! Mặc dù xuất từ nông gia, nhưng nhân phẩm và tài năng đều thuộc hàng thượng đẳng. Về sự nâng đỡ của phụ cháu, tương lai ắt sẽ tồi tệ. Cháu thể chịu khổ chứ? Hơn nữa, cháu tin từ mà rằng mẫu cháu tự chọn lựa phu quân cho cháu?”