Tiêu Ngọc Minh khẽ ừm một tiếng, Đường Thư Nghi nén mà tiếp tục dặn dò: "Đối với nam nhi, phong lưu chẳng khuyết điểm chí mạng, nhưng với nữ nhân mà , một vị hôn phu trăng hoa há chẳng bất hạnh lớn nhất ư? Đạo nghĩa phu thê cốt ở sự tương trợ lẫn , ngươi đối đãi với nàng một lòng một , nàng mới thể đối đãi với ngươi tâm ý."
Thời đại , yêu cầu đối với bậc nam nhi quả thực quá thấp, nàng chỉ đành đến thế.
"Ta... Ta rõ." Tiêu Ngọc Minh cúi đầu .
Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đến Tạ phủ, hai xuống xe. Gã gác cửa thấy bóng dáng hai liền vội vã mời khách phủ, đoạn tức tốc chạy bẩm báo.
Vừa an tọa trong phòng, Tạ nhị gia và Tạ nhị phu nhân cũng tới. Sau khi hàn huyên đôi lời, Đường Thư Nghi theo Tạ nhị phu nhân tới hậu viện, còn Tiêu Ngọc Minh theo Tạ nhị gia tới thư phòng đàm đạo.
Tới sân viện của Tạ nhị phu nhân, hai xuống. Đường Thư Nghi rõ ràng cảm nhận Tạ nhị phu nhân sắc mặt mấy vui vẻ. Là nữ nhi, nàng hiểu thấu tâm tình Nhị phu nhân lúc bấy giờ.
"Chắc hẳn Nhị phu nhân thấy những lời đồn đại bên ngoài ." Đường Thư Nghi khẽ .
Tạ nhị phu nhân chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng. Đường Thư Nghi buông tầm mắt, trầm mặc giây lát mới chớp mắt : "Lời đồn đãi thật giả. Quả tình Ngọc Minh từng ghé qua chốn đó, nhưng y phong lưu thành tính thì khó lòng chấp nhận."
Sắc mặt Tạ nhị phu nhân dịu đôi phần, song vẫn chẳng năng gì.
Đường Thư Nghi tiếp lời: "Trước khi hai đứa nhỏ đính ước, hẳn Nhị phu nhân từng tìm hiểu tình huống của Ngọc Minh. Thật đây đứa nhỏ từng phần hoang đường, nhưng đều là những việc như ham chơi dẫn theo gia đinh gây gổ, còn những địa phương như thanh lâu, y cũng chỉ ghé qua một duy nhất, hơn nữa mới bước bắt về phủ."
Tạ nhị phu nhân khẽ thở dài. Nàng hiểu nam nhân phong lưu chẳng việc gì to tát. Đường Thư Nghi thể đích tới đây giải thích đủ thấy sự coi trọng của nàng đối với mối hôn sự .
"Này... Chuyện cũng chẳng việc gì đáng kể, nhưng tin đồn truyền bên ngoài, mặt mũi của đôi bên khó bề giữ vững." Tạ nhị phu nhân .
"Quả thật là ." Đường Thư Nghi đáp. "Thật mất mặt cũng chẳng chuyện gì trọng yếu, chỉ e Hi Hoa hiểu lầm. Dù hai đứa chúng sẽ gắn bó trăm năm, lòng vướng bận ắt sẽ ."
Tạ nhị phu nhân gật đầu: "Đạo lý quả sai, nhưng mà ngài cũng yên tâm, dù Hi Hoa nuông chiều từ thuở bé, cũng kẻ hẹp hòi chấp vặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-548.html.]
Khi thốt những lời , trong lòng Tạ nhị phu nhân cũng chẳng lấy gì làm thư thái. thế đạo chính là như , nam nhân ba vợ bốn , làm chính thất phu nhân, dẫu lòng vui cũng chẳng thể biểu lộ ngoài.
Tựa như hiện tại, Tiêu Ngọc Minh truyền thanh danh phong lưu, nàng thậm chí cùng chồng tương lai của con gái, rằng con gái kẻ ghen tuông tầm thường. Nếu , sẽ Tạ gia nhà nàng dạy dỗ con gái.
"Làm thể an tâm về giáo dưỡng của Tạ gia chứ." Đường Thư Nghi . "Ta chỉ hy vọng hai đứa nó sẽ sống hòa thuận trọn đời bên , những việc khác nào quản."
Lời ý tứ rõ ràng, nàng sẽ nạp thêm tiểu cho nhi tử. Dẫu , Tạ nhị phu nhân vẫn rõ thâm ý, nhưng trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm ít. Hiện tại thấy chồng tương lai như Đường Thư Nghi cũng chẳng thích làm khó dễ kẻ khác.
Bên , Tiêu Ngọc Minh theo Tạ nhị gia đến thư phòng. Y an tọa mà lòng bất an, đợi Tạ nhị gia răn dạy một trận. Tạ nhị gia chỉ một câu rằng, đối với nam tử, tiền đồ vẫn là trọng yếu nhất, đó liền chuyển sang chuyện khác.
Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, hàn huyên cùng Tạ nhị gia trong chốc lát, đó tìm cớ xin cáo từ. Tạ nhị gia hiểu y gặp Tạ Hi Hoa, liền phất tay cho y ngoài.
Là nam nhân, bước nội viện sẽ chẳng ho gì, y đành tìm công tử Tạ gia, nhờ chuyển lời tới Tạ Hi Hoa. Y đợi một hồi lâu mới gặp nàng ở hoa viên Tạ phủ.
Hai giả sơn, nhất thời Tiêu Ngọc Minh chẳng giải thích , đành cúi đầu mũi giày. Lòng Tạ Hi Hoa tất nhiên khỏi phiền muộn, nhưng chẳng phát tiết , chỉ vặn chặt chiếc khăn trong tay, im lặng một lời.
Qua một hồi lâu , thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn chỉ chăm chăm mũi giày, Tạ Hi Hoa buông lời giễu cợt: "Ngươi định đôi giày của đến mọc thành hoa ?"
Tiêu Ngọc Minh , mặt y đỏ bừng, nghĩ bụng nam tử hán đại trượng phu, làm chịu, việc gì giấu giếm, nên y cất lời: "Quả thật từng ghé qua chốn thanh... thanh lâu, nhưng cũng chỉ một thôi. Vừa mới an tọa nương bắt về phủ , hơn nữa còn phạt quỳ từ đường, về cũng chẳng dám bén mảng tới nơi đó nữa."
"Định Quốc Công phu nhân bắt ngươi về như thế nào?" Tạ Hi Hoa thật sự hiếu kỳ. Dù cho xảy chuyện gì nữa, nữ tử bình thường đều sẽ tới những chốn thanh lâu như . Nàng cảm thấy Định Quốc Công phu nhân quả là phi phàm.
Tiêu Ngọc Minh nghĩ rằng nàng sẽ hỏi chuyện , y khẽ nhíu mày, chớp chớp mắt, song vẫn trung thực kể : "Ấy... chính là nương xông thẳng hậu viện thanh lâu, đá văng cửa phòng quát lớn: 'Tiêu Ngọc Minh, ngươi cút đây cho lão nương!' Ta... lập tức ba chân bốn cẳng chạy về nhà cùng nương."
"Phụt!"