Dọc đường , Hoàng Văn Diệu vẫn luôn nhắm nghiền mắt dưỡng thần, chẳng ý định chuyện với Tiêu Dịch Nguyên. Mà Tiêu Dịch Nguyên đang nhanh chóng cân nhắc, tiếp đó nên mở lời .
Hiển nhiên, Nhị hoàng tử lợi dụng y để đối phó với phủ Vĩnh Ninh hầu. Chỉ là y hiểu, bản thì tác dụng gì. Cho dù Vĩnh Ninh hầu mệnh hệ gì, hai vị nhi tử của y vẫn trưởng thành, song đó chẳng thứ mà y thể động .
Vả , phủ Vĩnh Ninh hầu ân thù gì với Nhị hoàng tử chăng?
bất kể thế nào, với tư cách kẻ lợi dụng, tranh đấu giữa phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhị hoàng tử, bất kể ai thắng thua, y cũng chẳng kết cục . Cách nhất để tự bảo chính là giữ cách thật xa, chớ nhúng tay .
liệu thể ?
Tiêu Dịch Nguyên Hoàng Văn Diệu đang nhắm nghiền mắt, e rằng thể. Hai tay y siết chặt , nhất định tìm cách thoát .
"Hoàng , đến."
Cỗ xe ngựa dừng , bên ngoài truyền đến giọng của tên tiểu đồng. Hoàng Văn Diệu mở mắt, nhoẻn với Tiêu Dịch Nguyên, hiệu mời: "Tiêu công tử, xin mời."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, đợi Hoàng Văn Diệu xuống mới bước khỏi xe. Quay đầu xem mới đó là một quán, y theo Hoàng Văn Diệu , Hoàng Văn Diệu đặt một nhã thất, hai một một bước .
Sau khi xuống, Hoàng Văn Diệu cầm chén Tiêu Dịch Nguyên : "Nghe Tiêu công tử gia cảnh bần hàn, nhưng thông tuệ trong việc sách."
"Chỉ là gắng sức một chút mà thôi." Tiêu Dịch Nguyên đáp.
Hoàng Văn Diệu mỉm , nhấp một ngụm : "Ta giống như Tiêu công tử, từ nhỏ đam mê sách vở, gia đình dốc cạn gia tài chu cấp, song vẫn thiếu chút vận may, chỉ thể dừng ở danh phận cử nhân."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu uống , chẳng đáp lời kẻ nọ. Ta lo sợ một câu tùy ý của sẽ đối phương nắm nhược điểm. Không thể thừa nhận, xuất từ thâm sơn cùng cốc, kiến thức cùng kinh nghiệm chẳng thể sánh bằng những chốn Thượng Kinh . Bởi , giữ lời lẽ chừng mực là thượng sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-289.html.]
Hoàng Văn Diệu dường như cũng mong đáp lời, cất tiếng: "Cử nhân dù đề cử làm quan, nhưng cũng chẳng ai cũng trọng dụng. Giống như đây, gia thế, quan hệ, dù chút bạc trong tay, so với thế gia quyền quý chốn Kinh thành, cũng chẳng đáng là bao."
Tiêu Dịch Nguyên tiếp tục uống , vẫn giữ im lặng. Hoàng Văn Diệu tiếp: "Ngươi phủ Đường Quốc Công ?"
Tiêu Dịch Nguyên khẽ lắc đầu, Hoàng Văn Diệu mỉm với : "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hiện đương nhiệm chủ mẫu phủ Vĩnh Ninh Hầu, xuất từ phủ Đường Quốc Công. Nghe thuở còn trong khuê phòng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân chính là minh châu trong lòng bàn tay của Đường Quốc Công."
“Nói rộng mà xét,” Hoàng Văn Diệu : "Đường Thư Bạch, thế tử phủ Đường Quốc Công, thuở ban đầu cũng đỗ tú tài, đó tiến cử làm quan, nay là nhị phẩm đại quan. Vị Nhị lão gia phủ Đường Quốc Công , lúc đầu đỗ tiến sĩ. Người khác đỗ tiến sĩ đều khởi đầu từ chức quan thất phẩm nhỏ nhoi, còn trực tiếp bổ nhiệm chức quan ngũ phẩm ở địa phương."
Hoàng Văn Diệu nặng nề thở dài một , thể cảm nhận tiếng thở dài của kẻ quả thực chân thật. Hắn : "Ngươi ở Thượng Kinh lâu, ắt hẳn cũng rõ, khoa cử thể làm quan, thể làm rạng danh tổ tông. nếu quan hệ và tiền bạc, dù ngươi đỗ tiến sĩ thì cả đời cũng chỉ mang danh quan thất phẩm bát phẩm, kẻ quyền thế bên khẽ ho một tiếng cũng đủ khiến ngươi chẳng thể cất lời."
Ánh mắt Tiêu Dịch Nguyên thật sâu: "Tiêu công tử, ngươi minh bạch chứ, xuất , xuất , bước chân triều đình, khó như lên trời ."
Hai tay Tiêu Dịch Nguyên khẽ nắm chặt, vẫn trầm ngâm chẳng một lời. Lời của Hoàng Văn Diệu, kỳ thực sớm . Mặc dù đây ai từng với , nhưng một chuyện cần , chỉ cần suy xét đôi chút cũng tự khắc tường tận.
Làng của bọn họ một dòng sông, dù mùa khô, nước sông cũng từng cạn. Dân làng trân trọng dòng sông như mạng sống của . Những ngày tháng bình thường thì , nhưng nếu là năm hạn hán, dân làng sẽ phái trông coi dòng sông, chẳng cho phép dân làng khác đến lấy nước.
Đây chính là bức tường thành ngăn cách giữa thôn với thôn khác. Bức tường thành khó phá vỡ, bởi lẽ, điều đó liên quan mật thiết đến sự sinh tồn của cả một làng.
Tầng lớp xã hội cũng . Bọn quan , sĩ đại phu quyền lợi riêng của . Khoa cử thể đổi vận mệnh của một , vượt qua tầng lớp, nhưng khi vượt qua tầng lớp , cũng chỉ ở vị trí thấp kém nhất. Những thế gia đại tộc đó nắm quyền lực trong tay nhiều năm, làm thể dễ dàng san sẻ cho một kẻ mới tiến chân tầng lớp?
Bởi , bao giờ nghĩ tới việc một bước lên mây.
“Tiêu công tử quả thực phúc lớn!” Lại Hoàng Văn Diệu : “Tiêu công tử một vị tổ phụ kiệt xuất, nếu Tiêu công tử vẫn luôn sống ở Thượng Kinh, lão Vĩnh Ninh Hầu đích rèn cặp, hẳn giờ đây ngươi là thế tử của Vĩnh Ninh Hầu, chừng cũng bước chân triều làm quan. Nào cần khổ công đèn sách thi cử như thế. Đáng tiếc lão Vĩnh Ninh Hầu tái hôn, tước vị Hầu phủ cũng chẳng còn!”
Hoàng Văn Diệu Tiêu Dịch Nguyên, thấy vẻ mặt bình tĩnh, chẳng biểu lộ chút tức giận phấn khích nào, lông mày khẽ chau. Nghĩ một lúc, “Cũng chẳng cách nào. Mặc dù phủ Vĩnh Ninh Hầu phủ Đường Quốc Công làm chỗ dựa, nhưng Tiêu Hoài chết, vị thế tử Vĩnh Ninh Hầu cũng chẳng đáng trọng dụng, Nhị công tử thì càng khỏi bàn, tài cán chẳng , học vấn chẳng thông, chỉ ăn no chờ chết, thể sánh với ngươi. Lại Nhị hoàng tử tay giúp đỡ, dám đoan chắc rằng, ngươi chính là Vĩnh Ninh Hầu tương lai.”