Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Khuynh Thành - Chương 1: Đánh Rơi Trân Bảo

Cập nhật lúc: 2025-09-15 14:01:41
Lượt xem: 2

Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia.

Không khí nặng nề bao trùm lấy . Người giúp việc sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn những thành viên Trì gia đang ủ rũ trong phòng khách.

Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày , Trì gia vô tình phát hiện một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm con ruột của .

Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện cũng khó lòng chấp nhận , huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc.

Đến giờ bà Trì vẫn hết bàng hoàng tin sét đánh ngang tai đó. Bà thể tin . Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh , còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen.

Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó con ruột. Làm bà Trì thể chấp nhận cơ chứ?

Mắt đẫm lệ, bà Trì chồng: “Hay là báo cáo xét nghiệm sai hả ông? Mình bệnh viện khác kiểm tra , Tiêu Tiêu thể nào con mà.”

Nhà họ Trì hai con trai, một con gái. Con trai cả là Trì Châu thì ông Trì đích dạy dỗ để thừa kế gia nghiệp. Con trai thứ hai là Trì Hiền thì thường xuyên ở bên cạnh những thuộc thế hệ của gia đình. Chỉ Trì Tiêu Tiêu là do một tay bà Trì nuôi lớn.

Tin Trì Tiêu Tiêu thiên kim Trì gia cũng là một cú sốc lớn đối với bà.

Ông Trì im lặng hút thuốc. Bình thường ông chẳng bao giờ hút thuốc mặt nhà, nhưng chuyện của Trì Tiêu Tiêu thực sự đả kích ông quá lớn. Người đàn ông ngoài năm mươi kìm mà châm thuốc ngay trong phòng khách.

Khói thuốc trắng xóa lượn lờ, nicotin kích thích thần kinh.

Lời vợ , lẽ nào ông nghi ngờ ? ngay khi phát hiện chuyện , ông Trì lập tức mang mẫu xét nghiệm ở ba bệnh viện khác .

Kết quả vẫn y như .

Trì Tiêu Tiêu con của ông và bà Trì.

Ông thở dài: “Báo cáo sai vợ ơi, sự thật là như thế đấy.”

Bà Trì càng dữ dội hơn, miệng cứ lẩm bẩm: “Sao thế chứ?”

Tại đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như con ruột của bà?

Còn Trì Tiêu Tiêu thì im lặng một bên. Khác với vẻ ngoài rạng rỡ, hào phóng thường ngày, lúc như nỗi buồn quá lớn nuốt chửng. Cả cô phảng phất mất sức sống vốn , trông thật đáng thương.

Trì Hiền cau mày, vẻ tuấn tú gương mặt lộ rõ vẻ bực bội. Mấy ngày nay khí trong nhà cứ như thế , chịu hết nổi . Đặc biệt là dáng vẻ của Trì Tiêu Tiêu càng khiến đau lòng thôi.

Cô em gái xinh , ưu tú luôn tự tin, hào phóng, lúc nào cũng là tâm điểm của . Đã bao giờ em buồn bã như thế ?

Nghĩ , Trì Hiền thoáng chút ác cảm với em gái ruột mà từng gặp mặt.

Trì Hiền nhịn lên tiếng với : “Mẹ , kể cả Tiêu Tiêu con ruột thì chứ? Chúng sống chung hơn hai mươi năm , tình cảm rõ ràng là thật mà.”

“Mình cứ coi như chuyện từng xảy ? Tiêu Tiêu vẫn là nhà , là em gái con, là con gái của ba , thứ sẽ đổi.”

“Hơn nữa, chuyện cũng qua lâu như , cái ôm nhầm chắc chắn cuộc sống riêng của họ . Nếu chúng tìm về, chừng phá hỏng cuộc sống của chứ.”

Trì Hiền thôi, là vì đang nghĩ cho cô em gái từng gặp mặt. Thực tế trong lòng chỉ mong đối phương đừng bao giờ xuất hiện thì hơn. Anh cảm thấy nếu tìm đứa trẻ trao nhầm năm xưa, Trì Tiêu Tiêu nhất định sẽ ảnh hưởng.

Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu gần tuổi , hai em quan hệ cực kỳ . Anh là thương yêu Trì Tiêu Tiêu nhất nhà, chỉ bà Trì. Anh tuyệt đối thấy Trì Tiêu Tiêu cô em gái ruột cướp mất vị trí.

So với một xa lạ từng gặp mặt, thì Trì Tiêu Tiêu vẫn vị trí cao hơn hẳn trong lòng .

Tiếng nức nở của bà Trì nhỏ dần, vẻ do dự hiện lên mặt bà. Lời con trai thứ hai trúng tim đen của bà. Chỉ cần coi như chuyện từng xảy , thì Tiêu Tiêu vẫn sẽ là đứa con gái xuất sắc, hiểu chuyện của bà.

Quan trọng hơn là, bà Trì lo sợ rằng khi nhận con gái ruột, bố ruột của Tiêu Tiêu sẽ cướp mất đứa con gái mà bà tỉ mỉ nuôi dưỡng. Điều bà Trì tuyệt đối thể chấp nhận .

Có lẽ bỏ qua chuyện mới là cách giải quyết nhất.

“Anh Hai…” Trì Tiêu Tiêu ngờ Hai đưa ý kiến như . Cô mơ hồ cảm thấy điều đúng, nên ngập ngừng lên tiếng.

“Tiêu Tiêu cứ yên tâm.” Trì Hiền trấn an em gái: “Ba trai sẽ lo liệu thứ thỏa. Em mãi mãi là Trì gia.”

Gương mặt xinh của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động. Anh Hai luôn yêu thương cô như . Cô thật sự rời xa gia đình . Những lời chuẩn cũng cô nuốt ngược trở .

Biết trao đổi cũng giống như cô thì ?

Còn về cảnh gia đình mà đứa trẻ trao đổi đang lớn lên, Trì Tiêu Tiêu cố ý lờ . Cô dám tưởng tượng, nếu đứa trẻ ôm nhầm sống trong một gia đình hạnh phúc thì sẽ như thế nào.

Trì Tiêu Tiêu luôn hạnh phúc hơn nhiều bạn bè đồng trang lứa. Đồ vật cô , ba đều sẽ mua cho cô. Các trai yêu thương cô. Cô chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì, năm nào cũng du lịch khắp nơi cùng gia đình. Đó đều là những điều mà những gia đình bình thường thể .

Cho nên, khi con ruột Trì gia, so với đau buồn, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng nhiều sợ hãi và áy náy hơn.

Cô sợ hãi sẽ đuổi khỏi Trì gia, áy náy vì cướp đoạt cuộc đời của khác.

cô thực sự thể rời bỏ gia đình .

“Xử lý?” Một giọng trầm thấp, rõ cảm xúc vang lên. “Trì Hiền, cố tình lờ sự thật bày mắt, đây là cách xử lý của em ?”

Một bóng dáng cao lớn từ cửa chính bước . Người đàn ông tuấn nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình và thất vọng. “Anh ngờ em thể những lời như .”

“Anh Cả…” Trì Hiền lập tức nhỏ giọng, mím môi, dám thêm gì nữa.

Trì Châu ông Trì một tay bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp, con giỏi hơn cha, năng lực xuất chúng, công ty ngày càng phát triển mạnh mẽ sự điều hành của .

Không là do tính cách vốn là do sự dạy dỗ của ông Trì, mà Trì Châu từ nhỏ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần. Càng lớn, khí chất càng thêm uy nghiêm. Đừng là Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu, ngay cả bà Trì đôi khi chuyện với Trì Châu cũng dè chừng.

, quan hệ giữa Trì Châu và nhà cũng tương đối lạnh nhạt.

Lúc , ánh mắt thất vọng của Trì Châu nặng nề đổ xuống, khiến Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ .

“Trì Châu, con đừng trách Tiểu Hiền, nó chỉ là lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi mà.” Bà Trì vội vàng bênh vực Trì Hiền.

“Lo lắng cho Tiêu Tiêu mà thể vứt bỏ nguyên tắc ?” Trì Châu lạnh nhạt : “Đó là em gái ruột của con, là đứa con gái mà mang nặng đẻ đau mười tháng sinh , chứ dưng nước lã ngoài đường.”

Bà Trì im lặng. Bà vô thức xoa bụng . Nơi đây từng chứa đựng đứa con m.á.u mủ ruột thịt của bà. Mà đến giờ bà vẫn đứa bé đó trông như thế nào.

Nhất thời, tâm trạng bà trở nên phức tạp, bà cũng im lặng theo.

Trì Tiêu Tiêu chú ý đến hành động của bà Trì, bàn tay đặt đầu gối từ từ siết chặt. Lời Cả càng khiến cô thêm buồn tủi.

Trì Châu bình tĩnh quyết định của : “Con tìm nơi ở của đứa bé . Hai ngày nữa con sẽ tự đón con bé về. Mọi chuẩn tinh thần .”

Nói xong, chuẩn về phòng.

Công ty sớm ông Trì giao cho Trì Châu quản lý. Để thời gian rảnh hai ngày tới, tăng ca xử lý công việc .

Ông Trì gọi : “Trì Châu, chuyện nhanh quá ?”

Trong nhà vẫn còn đang rối tung rối mù, bây giờ đón về, chẳng càng thêm loạn ?

Trì Châu đối diện với cha. Nói tình cảm thiết gì với đứa em gái ruột thì đùa. Anh còn từng gặp mặt cô bé, lấy tình . cô bé mang dòng m.á.u cùng huyết thống với , điểm cũng đủ để đón cô bé về.

“Ba, chúng bỏ lỡ 25 năm của con bé .”

Cho nên, là quá muộn, chứ quá nhanh.

Nhân vật chính của câu chuyện đang ở thành phố B xa xôi.

Trong thang máy, một đôi tình nhân đang ôm ngọt ngào. Một phụ nữ kín mít ở góc khuất, chỉ thể miễn cưỡng đoán là nữ giới qua dáng mơ hồ.

Đinh —— Đến tầng 17 .

Người phụ nữ độc im lặng bước ngoài, tay xách một túi nilon màu trắng, bên trong đựng mấy hộp cơm tiện lợi.

Sau khi cô bước , tiếng trò chuyện của đôi tình nhân liền lớn hơn, nội dung cũng chuyển sang chủ đề liên quan đến phụ nữ .

“A Hà, là ai ? Giờ gần tháng 5 mà còn mặc kín mít thế, chị nóng ?”

“Anh cũng rõ nữa. Anh ở đây nửa năm , thỉnh thoảng cũng gặp chị . Lần nào chị cũng như thế , còn nghi chị là ma cà rồng chứ, ban ngày thể thấy ánh sáng.”

Cô gái bật khúc khích: “Còn ma cà rồng nữa đó. Hay là mong là mỹ nữ ma cà rồng, xong tối đến hút m.á.u ?”

“Thôi thôi, dù là hút máu, thì đây cũng chỉ mỹ nữ mặt hút m.á.u thôi.” A Hà hề hề đáp.

Cuộc đối thoại trong thang máy, Vân Xu . Cô vẫn như thường lệ trở về nơi ở của .

Bật đèn, căn phòng khách tối tăm hiện . Vốn dĩ là cách bài trí ấm áp, nhưng vì chủ nhân quan tâm, nên ít chỗ bám đầy bụi, hiện vài phần ảm đạm.

Vân Xu mở tủ lạnh, bỏ đồ ăn mua trong, đó đến canh sô pha, từng món từng món cởi bỏ trang .

Khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, găng tay, khăn quàng cổ…

Cuối cùng, diện mạo thật sự lộ .

Nếu ai ở đây, lẽ sẽ quên mất cả hô hấp. Đây là một gương mặt đến mức thể hình dung, dùng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ để miêu tả cô, cũng đều trở nên thiếu sót và đủ.

Vân Xu chỉ tùy ý liếc mắt gương một cái, dời mắt , bắt đầu ăn cơm.

Cô máy móc ăn hộp cơm, ánh mắt trống rỗng, như một con rối gỗ thành nhiệm vụ giao.

Ăn cơm xong, cô cầm lấy cuốn lịch bàn.

Góc cuốn lịch sờn, thể thấy chủ nhân thường xuyên lật giở.

Vân Xu lật lịch sang hai trang, ánh mắt dừng ở ngày 27.

Còn hai ngày nữa.

Cô tự nhủ với chính , tất cả cuối cùng cũng thể kết thúc.

Chương 2 : Đánh Rơi Trân Bảo (2)

Hai ngày đó, Vân Xu vẫn sống theo nề nếp sinh hoạt như mấy năm qua. Sáng tám giờ dậy, đúng giờ ăn trưa, ăn tối, còn thì cứ sô pha, mở TV lên xem chương trình một cách thờ ơ.

Cô tùy tiện dựa sô pha. Trên TV đang chiếu một gameshow hài hước, chương trình tháng nổi đình đám cả nước, khiến bao nghiêng ngả, tung hô là tuyệt phẩm giải trí một hai.

Thế nhưng, tiếng của khác, những câu thoại thâm thúy, những hành động hài hước chẳng thể khiến cảm xúc của Vân Xu lay động dù chỉ một chút.

Nói là xem TV, lẽ đúng hơn là cô đang thành một việc bắt buộc, giống như ăn cơm .

sống, mà chỉ đang tồn tại, chịu đựng sự dày vò đời.

Mãi cho đến ngày 27, Vân Xu mở mắt giường, ánh mắt cô hôm nay vẻ sáng hơn hẳn khi.

Cô mất cả buổi sáng để tổng vệ sinh nhà cửa. Lớp bụi dày phủi , cửa sổ vốn mờ đục trở nên trong veo, xoong nồi bát đĩa đều rửa sạch sẽ, xếp tủ.

Đến tận hai giờ chiều, công cuộc tổng vệ sinh mới kết thúc.

Vân Xu mở cửa, nhưng khi bước khựng một chút. Cuối cùng, cô đầu thoáng qua phòng khách ấm áp cuối. Gọng kính râm dày cộp che cảm xúc trong mắt cô.

Căn phòng chứa đựng những ký ức tươi ít ỏi của cô. Sau sẽ rơi tay ai, hy vọng thể đối xử với nó.

Chú bảo vệ ở cổng khu dân cư quen mặt Vân Xu, cũng chẳng để ý đến vẻ ngoài kín mít của cô. Chú chỉ tò mò hiểu hôm nay cô ngoài buổi chiều.

Vân Xu khẽ gật đầu với chú: “Chú Lý ơi, cháu nhờ chú một việc ạ?”

Chú Lý ngạc nhiên. Mấy năm nay, khi của Vân Xu qua đời, cô gần như tự nhốt trong nhà. Nếu vì cần ăn uống, chú tin chắc rằng cô thể ở lì trong nhà đến “địa lão thiên hoang” luôn chứ.

Mấy năm nay, chú Lý vẫn luôn cảm thấy cô bé khó lòng vượt qua cú sốc mất , còn chút tiếc nuối cho cô. Bà của Vân Xu là một bụng, còn từng giúp đỡ chú nhiều, nên chú luôn dành cho Vân Xu sự quan tâm đặc biệt.

Giờ Vân Xu nhờ giúp đỡ, chú đáp ngay: “Chuyện gì cháu? Cứ .”

Vân Xu lấy một phong thư từ trong túi, đưa cho chú. Im lặng mất hai giây, cô mới : “Nếu lát nữa ai đến tìm cháu, chú làm ơn giao phong thư cho họ giúp cháu ạ.”

“Ôi dào, chuyện gì to tát .” Chú Lý nhiệt tình , “Yên tâm , giao cho chú là .”

“Mà , những đó trông như thế nào hả cháu? Hay là mặc quần áo gì đặc biệt ?”

“…” Vân Xu khẽ , “Chú cứ thấy họ là sẽ ạ.”

Ý ? Chú Lý ngơ ngác.

“Không gì đặc biệt hả?”

“... Dạ ạ. Chú Lý , đến lúc đó chú sẽ là nên giao cho họ thôi.”

Vân Xu , chú Lý dù khó hiểu nhưng cũng hỏi thêm nữa.

“Vân Xu , cháu đừng trách chú già lải nhải nhé. Cháu còn trẻ, rảnh rỗi thì ngoài dạo nhiều , phơi nắng nữa. Chuyện cũ qua thì cho qua cháu, hướng về tương lai chứ. Chú tin là bà cháu cũng thấy cháu cứ mãi sống trong đau khổ thế .” Chú Lý kìm lòng vẫn lải nhải vài câu, hy vọng cô bé thể lọt tai.

Nghe chú Lý nhắc đến bà, tay Vân Xu run lên: “Cháu ạ.”

“Chú Lý, cháu cảm ơn chú.”

“Không gì, gì, việc nhỏ thôi mà. Cháu việc bận thì cứ nhé.”

Vân Xu lên taxi, đến địa điểm định.

Nửa tiếng , một chiếc xe khác chạy đến cổng khu dân cư. Chú Lý thấy xe lạ liền vội vàng chặn , gõ cửa kính xe: “Chào , xe lạ khu dân cư chúng đều đăng ký, phiền xuống đăng ký một chút ạ.”

Người tài xế , xuống xe ngay mà sang với ghế : “Cậu Trì, xuống đăng ký ạ.”

Nhận cái gật đầu đồng ý của đối phương, tài xế mới tháo dây an , đến chỗ đăng ký.

Chú Lý đăng ký mà vẫn xin chỉ thị, khỏi tặc lưỡi, thầm đoán chắc xe phía chở nhân vật m.á.u mặt đây. tiền lắm quy tắc thật, nhưng thái độ thì cũng hợp tác.

Đi đến chỗ tài xế, chú thấy đang điền mục cuối cùng: lý do khu dân cư.

Từ từ , cái là…

“Tiên sinh, các đến tìm Vân Xu ạ?”

Tài xế giật : “Ông là…?”

Chẳng lẽ bảo vệ ở đây quen tiểu thư Vân Xu?

Chú Lý đánh giá bọn họ, nghĩ bụng chắc đây là mà Vân Xu dặn dò khi đây mà. Vân Xu bảo ông cứ thấy là sẽ , chẳng lẽ là chỉ chiếc xe đen bóng loáng ? Vậy là ông giao thư cho họ ?

Tài xế thấy vẻ mặt của chú bảo vệ, liền về phía xe, vài câu với bên trong.

Rất nhanh đó, phía xe đẩy cửa bước xuống, đến mặt chú Lý.

Người đàn ông mặt dáng cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vest đen lịch lãm, cứ như mấy ông trùm xuất hiện TV . Chỉ riêng cái khí chất đó thôi cũng đủ khiến lùi ba bước. khi mở miệng thì lễ phép:

“Chào ông, của Vân Xu, hôm nay đặc biệt đến tìm cô .”

Chú Lý kinh ngạc. Vân Xu mà vẫn còn ? Xem lá thư giao cho họ . Thời gian trùng hợp thế khiến chú nhanh chóng tin lời giải thích của đối phương.

Chú do dự nữa, lấy lá thư từ phòng trực ban : “Cô Vân Xu lúc nãy để một phong thư, dặn là giao cho nào đến tìm cô . Chắc là các vị đây .”

Trì Châu nhíu mày. Không đúng. Trước đó nhờ liên lạc với Vân Xu, nhưng điện thoại gọi , thử nhiều thành, mới quyết định đến tận nhà để chuyện và đưa em về. Đương nhiên, nếu Vân Xu đồng ý thì cũng ép buộc.

Vậy nên, Vân Xu thể nào sẽ đến . Hai vốn hề hẹn , tin tức con gái nhà họ Trì trao nhầm cũng lan rộng , chỉ một ít thôi.

Trong lòng đầy nghi hoặc, vội vàng mở thư xem.

Vài giây , sắc mặt Trì Châu khẽ biến, khí thế trở nên đáng sợ. Anh lệnh cho tài xế lên xe, lái đến một địa điểm khác.

“Đi đến cửa khẩu Tân Cảng nhanh nhất thể. Mọi chuyện do chịu trách nhiệm.”

Vẻ mặt Trì Châu vô cùng khó coi. Là đại công tử nhà họ Trì, thừa kế công nhận, mười mấy năm nay từng mất bình tĩnh như . Vậy mà hôm nay, một phong thư đánh tan sự điềm tĩnh của .

Tờ giấy trong tay siết chặt đến nhàu nát. Đây căn bản thư để cho , mà là di thư Vân Xu chuẩn để cho cảnh sát.

Trong di thư rõ địa điểm cô chuẩn tự sát, thậm chí còn ủy thác cảnh sát khi hỏa táng cô xong, hãy chôn cùng với mất của cô. Cô còn để một chiếc thẻ ngân hàng.

Cửa khẩu Tân Cảng từng là một bến cảng phồn hoa, tàu thuyền tấp nập. , vì nhiều lý do, cộng thêm việc những bến cảng mới giao thông thuận tiện hơn xuất hiện, bến cảng cũ dần bỏ hoang.

Hiện tại, hiếm ai lui tới nơi . Nếu thực sự tự sát ở đây, đến chứng kiến cũng chẳng .

Đây là một vụ tự sát lên kế hoạch từ .

Chiếc xe đen lao nhanh về phía địa điểm chỉ định. Cánh tay đàn ông ghế nổi gân xanh.

Cửa khẩu Tân Cảng vắng vẻ. Sau khi đến nơi, Trì Châu và tài xế mất nhiều công sức phát hiện bóng ở cách đó xa.

Một con gái mặc đồ đen, lưng về phía họ, bên mép bến tàu. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Bóng dáng cô đơn, nhỏ bé giữa biển rộng bao la, hiện vài phần thê lương.

Lòng Trì Châu trào dâng lửa giận, sắc mặt trầm xuống đến nỗi tài xế bên cạnh nín thở, dám hé răng.

Anh đối phương trải qua những gì, nhưng việc lựa chọn tự sát nghi ngờ gì là một hành vi trốn tránh yếu đuối, đáng hổ thẹn bất tài.

Ba mươi năm cuộc đời Trì Châu từng chữ “trốn tránh”. Người của lẽ cũng như mới đúng. Dù khổ cực đến cũng sống tiếp, tìm cách vượt qua. Chết thì thực sự là hết, chẳng còn gì nữa.

Mang nặng tư tưởng đó, Trì Châu thể lý giải nổi hành vi vứt bỏ sinh mệnh của khác.

Trì Châu tiến gần, nghĩ xem khi đưa về thì làm thế nào để “nắn” suy nghĩ của cô. Bỗng thấy con gái phía dường như nhận điều gì, liền xoay .

Ngọn lửa giận trong lòng lập tức xìu xuống như quả bóng xịt , chẳng còn sót chút gì.

Đây… đây là vẻ ? Mãnh liệt đến nghẹt thở, va chạm mạnh mẽ tim phổi . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió biển gào thét, biển rộng mênh m.ô.n.g bỗng tan biến khỏi ngũ quan của , trong đầu chỉ còn một bóng hình duy nhất.

Mái tóc dài đen nhánh như mực lấp ló che một phần khuôn mặt, cũng chính vì mà vẻ càng thêm thần bí, cuốn hút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-1-danh-roi-tran-bao.html.]

Đây… là em gái của ?

Trì Châu diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào. Răn dạy cũng đúng, trách mắng cũng chẳng xong. Tất cả đều gạt sang một bên. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất:

Anh bảo vệ Vân Xu. Những vấn đề khiến cô lựa chọn hủy hoại bản , nhất định sẽ từng cái từng cái giải quyết.

Từ nay về , bất cứ khổ đau nào cũng tránh xa cô.

Người tài xế ngây ngốc chôn chân tại chỗ, hiển nhiên vẫn hồn từ vẻ kinh diễm . Ánh mắt cứ dán chặt con gái ở bến tàu, khiến Trì Châu vui.

bây giờ lúc để bận tâm đến những chuyện . Vân Xu vẫn đang ở một nơi vô cùng nguy hiểm.

Anh cần nghĩ cách xua tan ý định tự hủy hoại bản của em , nếu với cách xa thế , căn bản kịp ngăn cản em nhảy xuống mất.

Vân Xu đầu , phát hiện hai lạ mặt xuất hiện ở đằng xa. Cô chút ngơ ngác. Mình chọn địa điểm và thời gian kỹ càng mà, trùng hợp gặp thế ?

thôi, cả. Mọi chuyện tiếp theo đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Cái c.h.ế.t mới là nơi bình yên mà cô tìm kiếm.

Vân Xu lơ đãng tầm mắt , chợt thấy giọng gấp gáp của đàn ông phía vang lên:

“Vân Xu, trai của em!”

Đối diện với ánh mắt của Vân Xu, Trì Châu là hỏng . Cô căn bản quan tâm đến là ai. Vì thế, chỉ thể “tung” phận để thu hút sự chú ý của cô, còn bản thì chậm rãi tiến gần, tìm cơ hội kéo trở về.

“… Anh trai?” Vân Xu ngập ngừng. Trong cuộc đời ngắn ngủi của cô từng tồn tại một nào như .

, trai của em.” Người đàn ông tuấn hạ giọng, như sợ làm cô giật .

“Em là đứa em gái mà thất lạc.”

Chương 3

Ở thành phố A , ai mà chẳng đại công tử nhà họ Trì là đến cả bố còn dám bật trong cuộc họp. Vậy mà một như thế, thể vì một khác mà cố ý đổi thái độ. Nếu quen Trì Châu ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm xuống đất cho xem.

Vân Xu chằm chằm đàn ông đang chuyện. Đôi mắt của cô tràn đầy vẻ m.ô.n.g lung và nghi hoặc. Biểu cảm chân thành tha thiết của đàn ông khiến cô khỏi tin tưởng.

Thì , cô vẫn còn một trai.

Anh trai là một sự tồn tại như thế nào nhỉ? Cô , cũng từng cảm nhận .

đến quá muộn . Thế giới của cô sớm trở nên hoang tàn vắng vẻ.

Trì Châu nhận sự bài xích và bất an của Vân Xu, lòng quặn thắt. Nhân lúc chuyện, tiến gần thêm vài bước. Càng đến gần, càng cảm nhận rõ hơn ý chí sống mong manh của Vân Xu. Cả cô toát vẻ bình tĩnh đến nghẹt thở.

Cầu sinh là bản năng của con , thể khiến Vân Xu lựa chọn kết cục , chắc chắn cô trải qua những đau khổ khó ai tưởng tượng .

Trì Châu khỏi hối hận. Vì phát hiện chuyện sớm hơn? Nếu thể sớm đưa Vân Xu về bên cạnh, lẽ cô sẽ nảy sinh ý định hủy hoại bản .

“Vân Xu, trai bây giờ đến đón em về nhà, em theo ? Ở đây nguy hiểm lắm.” Trì Châu tiếp tục dụ dỗ cô em gái.

“Nhà…?”

nhà.

Sự im lặng của Vân Xu khiến Trì Châu càng thêm hoảng hốt. Anh điên cuồng suy nghĩ trong đầu, tìm kiếm những lời khuyên nhủ phù hợp, sợ rằng sẽ vô tình kích thích đến cô . Những lời đều cân nhắc kỹ lưỡng. vấn đề là, chỉ nắm những thông tin cơ bản về Vân Xu trong vài năm gần đây, còn về quá khứ của cô thì mù mờ.

Trong thoáng chốc, nhớ tới Vân Xu dường như mối quan hệ đặc biệt với mất của cô.

“Vân Xu, nghĩ bà Lý nhất định sẽ thấy em ở đây . Bà yêu thương em như , hy vọng em cả đời vui vẻ hạnh phúc. Chúng thể phụ lòng mong mỏi của bà, đúng em?”

Lời của Trì Châu khéo léo, câu cuối cùng trực tiếp gắn kết hai thành một thể.

Thông tin cho thấy bà Lý để bộ tài sản cho Vân Xu, và Vân Xu mỗi tháng đều đến viếng mộ bà. Bà Lý chắc chắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Vân Xu. Lấy bà làm cầu nối, chắc chắn sẽ hiệu quả.

Quả nhiên, , thần sắc Vân Xu d.a.o động, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Trì Châu hổ danh là trẻ tuổi thể quản lý Trì gia. Khả năng nắm bắt cơ hội và quan sát cảm xúc của thể là nhất lưu. Nhân lúc Vân Xu d.a.o động, thêm nhiều lời dụ dỗ ngọt ngào.

Trong vài phút ngắn ngủi, lời ngon tiếng ngọt mà Trì Châu lẽ còn nhiều hơn cả nửa đời cộng . chẳng hề để ý đến hình tượng của nữa. Trong mắt giờ đây chỉ cô em gái.

Cuối cùng, Vân Xu ngập ngừng gật đầu.

Trì Châu mừng rỡ trong lòng. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, bước những bước chân bình thường nhất về phía Vân Xu. Cuối cùng, nắm lấy tay em gái, ôm chặt cô lòng.

Nguyên nhân Vân Xu lựa chọn hủy hoại bản , phần lớn là vì thế giới còn điều gì níu kéo cô nữa. Quá khứ đau thương giam cầm cô trong thế giới của riêng , khiến cô luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài. Mà cô đơn tồn tại là một điều vô cùng đáng sợ.

Sự xuất hiện mạnh mẽ của Trì Châu phá vỡ sự phong bế của Vân Xu. Thân phận trai mang đến cho một lợi thế tự nhiên.

Anh nắm bắt điểm yếu của Vân Xu, từng bước lay động ý định ban đầu của cô. Vân Xu thiếu kinh nghiệm giao tiếp với khác, làm đấu tài ăn của Trì Châu? Cuối cùng, cô ngoan ngoãn để đưa rời khỏi bến tàu.

Trên chiếc xe màu đen.

Người tài xế nắm chặt vô lăng, mắt dám liếc . Ông chủ ý kiến về việc thất thố lúc , giờ mà còn dám lơ đãng nữa, sợ là ngày mai cuốn gói luôn chứ chẳng chơi.

Chỉ là trong lòng vẫn còn vương vấn cảnh tượng nãy.

Tài xế làm việc cho Trì Châu ngót nghét hai năm, cũng ngoài là để đón cô tiểu thư trao nhầm năm xưa về nhà. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, dù thì dù là tiểu thư Trì gia thật sự nữa, cách biệt 25 năm trời, việc thể trở về Trì gia vẫn còn là một ẩn .

Trở về Trì gia , liệu thể thật sự hòa nhập gia đình và giới thượng lưu , cũng là cả một vấn đề.

vượt ngoài dự đoán của , tiểu thư Vân Xu xinh đến nhường , đến cả một cứng nhắc như Trì cũng chẳng còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt nhu hòa hẳn .

Tài xế dám chắc một điều, địa vị của tiểu thư Vân Xu chắc chắn sẽ hề thấp.

Ngẫm nhan sắc thì cũng dễ hiểu thôi, ai mà nỡ lòng làm cô khổ sở cơ chứ?

Trì Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Xu, tựa như đang nắm một khối băng ngọc. Anh nhíu mày, rằng cởi áo khoác của , khoác lên vai Vân Xu.

Vân Xu nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo vest rộng thùng thình, trông càng thêm nhỏ nhắn. Lòng Trì Châu dâng lên một tình cảm trìu mến vô bờ.

Đây là em gái của , mà mong manh đến thế.

nhất định bảo vệ, chở che.

Vân Xu bên cạnh Trì Châu, cả gượng gạo, tự nhiên. Dù cho bên cạnh cố gắng thu vẻ khí thế của , trong mắt cô, vẫn cứ mạnh mẽ, áp bức. Hai rõ ràng chỉ mới gặp đầu, mà Trì Châu ân cần tỉ mỉ với cô cứ như một trai gắn bó bao năm.

Truyện được edit bởi Mèo Ghiền Truyện, vui lòng liên hệ fanpapge nếu gặp vấn đề gì nhé ạ

Chiếc áo khoác giúp cô bớt cái lạnh lẽo của gió biển, ấm từ bao bọc lấy cô. Vân Xu chút làm . Cô tách rời khỏi xã hội quá lâu , nên đối diện với lòng của khác như thế nào cho .

Đặc biệt là khi cô mới một trai.

“… Sao em ở đó?” Vân Xu vẫn thể gọi thành tiếng hai từ “ trai”, cô cảm thấy quá đường đột, quá kỳ lạ.

Trì Châu cũng ép buộc, dù hôm nay mới là đầu gặp mặt, thời gian còn dài, thể từ từ vun đắp tình cảm với em gái. “Chú bảo vệ ở cổng giao lá thư đó cho , nhờ mới kịp thời vị trí của em.”

Nghĩ đến đây, Trì Châu cũng thấy lòng đầy sợ hãi. Thiếu chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi là mất em gái .

Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu thể trong làn nước biển lạnh giá, mất sinh mệnh, tim như nứt từng mảnh.

Vân Xu im lặng. Cô bảo chú Lý giao thư cho đến tìm , vốn chỉ là nếu mất tích vài ngày, chú Lý sẽ báo cảnh sát, hoặc là t.h.i t.h.ể cô phát hiện, cảnh sát sẽ chủ động tìm đến cửa. Dù là trường hợp nào, di thư cũng sẽ đến tay cảnh sát.

Nào ngờ , trai từ trời rơi xuống vô tình nó.

Để Vân Xu yên tâm, Trì Châu đưa cho cô xem những giấy tờ chứng minh quan hệ em của hai trong xe.

Trong tài liệu ảnh chụp, Trì Châu lúc cầm lấy còn chút nghi hoặc. Đến khi thấy thật, mối nghi ngờ trong lòng tan biến dễ dàng. Anh vô cùng cảm kích bà Lý , nếu bà che giấu ảnh chụp của Vân Xu kín đến , lẽ em gái sớm những kẻ bụng tranh giành .

Viễn cảnh đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến huyết áp tăng vọt.

Sau khi Trì Châu đưa Vân Xu trở về, theo yêu cầu của cô, cả hai làm giám định ADN một nữa. Khoa học chứng minh hai đích thực là em ruột.

Vân Xu yên lòng, trong đôi mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng xuất hiện những sắc thái khác.

Kế hoạch ban đầu của Trì Châu là sẽ chỉ ở thành phố B nhiều nhất hai ngày, về công ty giải quyết công việc. khi gặp Vân Xu, lập tức đổi chủ ý, quyết định ở đây . Còn công việc, thể xử lý từ xa qua máy tính.

Tuy rằng phiền phức ít, nhưng so với việc ở bên cạnh Vân Xu thì đáng gì.

Trì Châu trạng thái tinh thần của Vân Xu tệ, thể tùy tiện đưa cô rời khỏi nơi quen thuộc nhất . Ít nhất đợi đến khi cô thật lòng chấp nhận trai , mới thuận lý thành chương đưa đề nghị của .

Mấy ngày tiếp theo, Trì Châu tranh thủ cơ hội để ở bên em gái. Trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng cũng để dấu ấn “ trai” trong lòng em gái, và thành công chuyển đến sống cùng Vân Xu.

Trì Châu nhận hộp cơm từ tay tài xế gõ cửa, đó đóng cửa . Khoảng thời gian và em gái dùng bữa trưa cần ngoài quấy rầy.

“Xu Xu, đến giờ ăn trưa , mau đây em.” Trì Châu nhỏ giọng gọi Vân Xu đang sô pha, bày biện đồ ăn.

Vài ngày , khi phát hiện Vân Xu quanh năm suốt tháng đều ăn đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, Trì Châu nhíu mày thật sâu. Anh thể tin em gái sống những ngày tháng như . Lập tức gọi điện thoại dặn dò cấp , chuẩn những món ăn dinh dưỡng, cho sức khỏe.

Công ty ở đây, nhưng tiền thì ở mà chẳng dùng .

Trì Châu tự nhiên mà tiếp nhận sinh hoạt của Vân Xu, bao gồm ba bữa ăn mỗi ngày, quần áo thường ngày, châu báu trang sức và những nhu yếu phẩm khác. Với tư cách là trai của Xu Xu, đây là chuyện đương nhiên làm.

Anh cố ý xem nhẹ em trai và cô em gái thiết với trong nhà, một lòng đắm chìm trong niềm vui nuôi nấng Xu Xu.

“Anh Cả, em đến ngay đây ạ.” Vân Xu buông điều khiển từ xa xuống. Mấy ngày nay, tầm quan trọng của Trì Châu trong lòng cô ngừng tăng lên. Cô rốt cuộc ý thức rõ ràng rằng đối phương là ruột thịt của .

Sự bụng của Trì Châu đối với cô, cô đều thấy rõ trong mắt. Nhiều yếu tố cộng hưởng với , khiến Vân Xu ngày càng thêm ỷ Trì Châu.

Mà Trì Châu hiển nhiên vô cùng tận hưởng sự ỷ của Vân Xu. Nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn lộ gương mặt xinh vô song của Vân Xu, tim Trì Châu như tan chảy thành nước, hận thể đem tất cả những thứ nhất đời đến mặt cô.

Trên đời một cô em gái đáng thương đáng yêu đến thế cơ chứ?

Trì Châu vô cùng tiếc nuối vì Vân Xu lớn lên bên cạnh . Bằng , nhất định sẽ nâng niu, che chở cô như trân bảo.

Hai em hưởng thụ bữa trưa ấm áp xong, Trì Châu tự xắn tay áo rửa bát, lau bàn. Không chỉ , còn phụ trách bộ việc vệ sinh nhà cửa, bởi vì Vân Xu bài xích lạ tiến gian riêng tư của cô.

Vì thế, vị tổng tài Trì từng đụng tay việc nhà trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, trở thành một tay nội trợ thiện nghệ.

Trong lòng còn tự hào nữa chứ, vì đối với Xu Xu mà , xa lạ.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu Vân Xu, dát lên gương mặt phi phàm của cô như mạ lên một lớp vàng kim nhàn nhạt.

Trì Châu gõ bàn phím, thỉnh thoảng liếc Vân Xu bằng ánh mắt dịu dàng. Thấy cô ngủ say đến gò má ửng hồng, vẻ nuông chiều trong mắt như trào , lòng càng thêm tràn ngập cảm giác thỏa mãn từng .

Lúc , đang sô pha xử lý những văn kiện mà thư ký gửi đến. Còn Vân Xu thì nép bên cạnh nghỉ ngơi. Đây là thói quen hình thành sự dẫn dắt cố ý của Trì Châu, với hy vọng thể tăng thêm sự gắn bó giữa hai .

Trì Châu tin rằng chẳng bao lâu nữa, Vân Xu sẽ chấp nhận . Em gái là một đứa trẻ dịu dàng như , khác đối xử với cô, cô sẽ đáp bằng sự thiện ý.

Chờ khi trở về thành phố A, sẽ mời về cho Vân Xu bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Dù Vân Xu hiện tại từ bỏ ý định tự hủy hoại bản , nhưng Trì Châu vẫn cảm nhận cô đang tự tách khỏi thế giới, đây là một điều bình thường.

Sau khi trạng thái tâm lý của Vân Xu chuyển biến hơn, sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, thông báo với rằng Vân Xu là em gái , là thiên kim nhà họ Trì.

Trong khi Trì Châu an tâm bồi dưỡng tình cảm với em gái ở thành phố B, thì những nhà họ Trì ở thành phố A chìm trong bầu khí trầm mặc.

Trì Tiêu Tiêu ở nhà càng thêm im lặng, mặt lúc nào cũng mang theo vài phần u sầu. Thời gian Cả đón Vân Xu cứ kéo đài mãi, trong lòng cô khỏi hoang mang. Chỉ khi cảm nhận tình yêu thương của Hai dành cho vẫn hề đổi, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bà Trì nhận thấy sự bất an của con gái, ôm con lòng an ủi: “Tiêu Tiêu đừng lo lắng, Trì Châu con bé đó hiện tại sống một thôi, chúng chỉ cần đưa con bé về, bồi thường cho nó là , con vẫn luôn là bảo bối của ba mà.”

Trì Hiền cũng sức an ủi em gái: “Yên tâm , dù cho Vân Xu gì đó về thật, cũng tuyệt đối vượt qua em . Anh Hai mãi mãi về phía em.”

Trì Tiêu Tiêu nép lòng . Cô hẳn là nên ngăn Hai những lời như , bởi vì bản cô xác thực chiếm lấy cuộc sống của khác, hưởng thụ những đãi ngộ vốn dĩ thuộc về . Trì Tiêu Tiêu đáng hổ thẹn phát hiện rằng, sâu thẳm trong lòng, cảm thấy vui vẻ vì những lời Hai .

Trong lòng ba Hai, cô vẫn mãi quan trọng hơn cái tên Vân Xu sắp trở về .

“Anh Hai, đừng mà, dù thì Vân Xu mới là nhà họ Trì chân chính.” Xuất phát từ một chút áy náy, Trì Tiêu Tiêu vẫn lên tiếng.

“Cái gì mà nhà họ Trì chân chính chứ.” Trì Hiền nhạo một tiếng: “Chúng thừa nhận thì mới là nhà, thì cũng chỉ là dưng thôi.”

Bà Trì bên cạnh gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời con trai.

Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động.

Trì Hiền xoa đầu em gái. Tiêu Tiêu mới là cô em gái yêu dấu của , là đại tiểu thư Trì gia mà cả giới thượng lưu công nhận.

Có điều, thời gian Cả ở bên đúng là lâu thật. Chuyện phiền phức gì mà thể níu chân Cả ở thành phố B lâu đến chứ? Anh nghĩ đến việc Trì Châu ở thành phố B là vì Vân Xu. Trong mắt Trì Hiền, Trì Châu chỉ là một cỗ máy công việc vô tình vô vị.

Vẫn là nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút thì hơn.

Trì Hiền lấy điện thoại , bấm gọi . Sau vài tiếng “tút tút”, điện thoại nhấc máy.

“Anh Cả?”

“…Uy.” Một giọng nữ nhẹ nhàng, êm tai vang lên.

Trì Hiền sững sờ, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất. Anh nay từng nghĩ đến giọng nữ thể xuất hiện trong điện thoại của Cả. Từ từ… phụ nữ thể xuất hiện bên cạnh Trì Châu thời điểm

Chẳng lẽ là cô em gái trao nhầm ?

Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu hai mặt , Trì Hiền bật loa ngoài, hai đương nhiên cũng giọng nữ xa lạ .

Vân Xu dụi dụi mắt. Cô tiếng chuông điện thoại đánh thức, theo phản xạ tắt chuông báo. Đợi đến khi giọng xa lạ truyền đến từ điện thoại, cô mới phát hiện nhầm máy.

quanh phòng khách, máy tính xách tay vẫn mở bàn, thì mất. “Anh Cả ở đây, chờ một chút…”

Cô định sang phòng khác tìm xem.

“…” Đầu dây bên im lặng một thoáng: “Cô là Vân Xu?”

“Ừm.” Vân Xu chút tò mò hiểu vì tên , nhưng kịp nghĩ nhiều, đối phương lập tức đổi thái độ.

“Điện thoại của Cả do cô máy?”

Chưa đợi Vân Xu kịp trả lời, từ micro vọng một tiếng khẩy đầy mỉa mai.

“Tiểu thư Vân Xu, thủ đoạn của cô cao tay thật đấy. Mới bao lâu mà dụ dỗ Cả ngoan ngoãn lời, đến cả điện thoại cũng giao cho cô. Thật khiến khác bái phục sát đất.” Giọng Trì Hiền trở nên cay nghiệt.

Việc Vân Xu máy điện thoại của Trì Châu chứng thực trong lòng rằng cô là một phụ nữ tâm cơ.

Một lạnh lùng, nghiêm túc như Trì Châu để điện thoại bên cạnh cô , đủ chứng tỏ quan hệ giữa hai hiện giờ thiết đến mức nào. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cả đối với nhà, Trì Hiền thể tưởng tượng nổi sẽ yêu thương Vân Xu đến mức nào.

Chắc chắn là Vân Xu dùng chiêu trò gì đó, lừa phỉnh Cả. Giọng trong trẻo như tiếng trời đặt lên thật là lãng phí.

Vân Xu cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, hiểu đối phương đang gì.

“Anh đang cái gì ?”

Trì Hiền khẩy, còn giả bộ ngây thơ nữa ? Nghe máy điện thoại, chẳng là để cho nhà họ Trì quan hệ giữa cô và Trì Châu đến mức nào ?

“Tôi mặc kệ cô tâm tư gì. Tốt nhất nên dẹp hết . Dù Cả đưa cô về, ba cũng sẽ thừa nhận cô là nhà họ Trì. Em gái chỉ một Trì Tiêu Tiêu thôi. Cô nhất nên nhớ cho rõ điều .”

“Đừng tưởng rằng Cả thừa nhận cô là chuyện sẽ vạn sự đại cát!”

Trì Hiền hung dữ cúp máy.

Bà Trì do dự : “Tiểu Hiền, con quá lời ?”

Con bé còn gì mà.

Trì Hiền trợn mắt: “Mẹ , đừng để cái giọng điệu vô tội của cô lừa gạt. Mẹ nghĩ xem Cả là như thế nào? Anh tùy tiện thiết với khác bao giờ ? Chắc chắn là cô Vân Xu dùng thủ đoạn .”

Bà Trì ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Tính tình Trì Châu ngay cả bà còn chịu nổi, thể nào gặp mặt quan hệ với Vân Xu .

Trì Tiêu Tiêu cuộc đối thoại của hai con, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Trì Châu, lòng khỏi chút bồn chồn. Trì Châu là kiểu dễ dàng lừa gạt nhỉ?

Trì Châu đang ở ban công nhỏ cạnh phòng ngủ lấy quần áo. Sợ làm phiền Vân Xu nghỉ ngơi, cố ý đóng cửa phòng , nên thấy tiếng động ngoài phòng khách.

Đợi đến khi chuẩn xong, bước phòng khách, liền thấy Vân Xu đáng lẽ đang ngủ say trầm mặc sô pha, đầu rũ xuống, tay cầm điện thoại của .

Tim Trì Châu hẫng một nhịp. Dáng vẻ của Vân Xu thường xuyên xuất hiện trong giai đoạn hai còn xa lạ. Đến khi quen hơn, cô còn như nữa. Anh liếc mắt màn hình điện thoại tắt ngúm, nhẹ nhàng tiếng động tiến gần.

“Xu Xu, dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa ?”

Vân Xu chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt tựa như chứa cả trời lúc ngập tràn nước đầy khổ sở, khiến tim Trì Châu như tan nát.

“Đã xảy chuyện gì ?” Anh kìm nén cảm xúc, bước nhanh tới chỗ cô.

“Anh Cả, gọi điện thoại đến.” Vân Xu khổ sở : “Anh em dùng thủ đoạn với , sẽ thừa nhận em là nhà họ Trì.”

“Anh Cả, bỏ rơi em ?”

Trì Châu là nhà họ Trì, mà nhà họ Trì phủ nhận phận của cô. Vậy thì Trì Châu còn là trai của cô nữa ?

Chỉ nghĩ đến việc Trì Châu sẽ rời bỏ , lòng Vân Xu như nỗi bi thương bao trùm.

Cô như đóa hoa yếu ớt, xinh bỗng dưng gặp sương tuyết, cảm xúc dần lụi tàn. Cả Trì Châu lạnh toát. Anh sợ hãi em gái sẽ biến về dáng vẻ lúc ban đầu gặp mặt, chút sinh khí nào. Anh vất vả lắm mới khiến gương mặt cô tươi trở .

Mà Trì Hiền dễ dàng phá hủy tất cả nỗ lực mấy ngày nay của .

Trong lòng nhanh chóng đưa quyết định, Trì Châu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bờ vai của em gái: “Xu Xu, em đừng để ý đến thằng nhóc đó. Hắn chỉ là một kẻ quan trọng, cần bận tâm đến làm gì. Tuy rằng chúng em, nhưng thời gian ở chung ít, quan hệ cũng bình thường thôi. Hắn giờ thể đại diện cho .”

Đây lời dối. Từ nhỏ, bọn họ một theo ông Trì, một theo bà Trì hoặc ông bà nội, khi lớn lên, Trì Châu trực tiếp lao công việc ở công ty, suýt nữa thì coi công ty là nhà luôn . Thời gian hai em ở chung còn bằng hồi nhỏ nữa là.

Tình em của họ so với những gia đình bình thường còn lạnh nhạt hơn nhiều.

“Em là cô em gái mà yêu thương nhất, mãi mãi là như . Bất kể ai gì bên tai em, đều cần tin họ. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, thề đấy.” Giọng trầm ấm, chân thành vang lên, mang theo sự trân trọng vô bờ.

Loading...