Xuyên Không Vào Nhà Nát, Dựa Vào Hệ Thống Ta Phát Tài Làm Giàu - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-11-20 01:55:37
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Điền Ngọc Anh vẻ tùy tiện lướt qua đám đông, nhưng thực lộ một tia bối rối khó che giấu.

Nàng chuyện dở dang với bên cạnh, dáng vẻ lơ đãng, rõ ràng là "say ý ở rượu".

Lâm Thu Quả khẽ nghiêng , ghé sát Phan Xảo Liên, hạ giọng, lời mang theo vài phần trịnh trọng và nhắc nhở:

“Nương, thấy Điền Ngọc Anh ? Con dám chắc, đợi tản , nàng nhất định sẽ bám lấy mà lải nhải chuyện hôn sự. Lát nữa từ chối, nhất định kiên quyết, để tránh nàng cứ mãi dây dưa ngớt.”

“Ây da Nương hiểu .” Phan Xảo Liên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua những sạp hàng, dường như đột nhiên phát hiện điều gì đó, khẽ vỗ nhẹ cánh tay Lâm Thu Quả, ,

“Thu Quả, con đằng xem, Vương Quế Hương của con đến ? Người bên cạnh nàng ? Nương rõ.”

Lâm Thu Quả thuận theo hướng mắt Phan Xảo Liên sang, khẽ gật đầu:

“Vâng, đúng , hình như bên cạnh là Vương Đại Nương . Vương Quế Hương hôm qua đến giúp việc ạ?”

Phan Xảo Liên khẽ gật đầu, nhỏ: “Nàng theo giúp thì cũng . Còn về tiền bạc, Nương thể trả , lúc nàng về, Nương sẽ đưa cho nàng chút đồ ăn, coi như bạc đãi nàng , Nương thấy nàng cũng vui vẻ.”

Hai đang nhỏ vài câu thì Vương Quế Hương và Vương Đại Nương vội vàng tới mặt.

Vương Quế Hương nở nụ nhiệt tình mặt, khẽ thở hổn hển :

“Đại tẩu, hôm nay trong nhà việc nên chậm trễ một lát, đến muộn .”

Nói đoạn, nàng cũng đợi Phan Xảo Liên đáp lời, liền nhanh nhẹn xắn tay áo, thẳng phía bàn, “Các mệt ? Mau nghỉ ngơi , đến tiếp khách cho.”

Vừa , nàng đầu về phía Vương Đại Nương, khẽ nhếch cằm.

Vương Đại Nương rụt rè một bên, thấy Vương Quế Hương nháy mắt với , lúc mới từ từ từ một bên khác gần Phan Xảo Liên, miệng nàng mở khép , khép mở , mãi một lúc mới ấp úng :

“Xảo Liên , làm phiền một lát ? Thím... thím chuyện với .”

Phan Xảo Liên đang chuyên tâm gói đồ tay, thấy lời Vương Đại Nương , động tác tay nàng vẫn ngừng, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, mặt vẫn nở nụ hiền lành, ôn tồn đáp:

“Được, Quế Hương, ngươi làm . Cứ dùng giấy dầu gói những thứ cho họ là .”

Nói xong, Phan Xảo Liên lau tay cẩn thận tạp dề, đó mới ngẩng đầu : “Đi thôi, thím, chúng trong sân chuyện.”

Lâm Thu Quả một bên chứng kiến cảnh , trong lòng mơ hồ cảm thấy dường như chuyện gì đó sắp xảy .

Nàng chần chờ một lát, cũng vội vàng dặn dò Nhị Nha đang bận rộn một bên trông coi sạp hàng, cũng nhanh chân theo các nàng trong sân.

Vừa đến sân, Lâm Thu Quả nhẹ nhàng khép cửa .

Vương Đại Nương lúc thể kìm nén nữa, đưa tay lau nước mắt, nức nở :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-khong-vao-nha-nat-dua-vao-he-thong-ta-phat-tai-lam-giau/chuong-134.html.]

“Xảo Liên , thím thật sự hết cách , nên mới mặt dày đến tìm .”

Phan Xảo Liên mặt đầy vẻ quan tâm, vội vàng đưa tay đỡ lấy Vương Đại Nương :

“Thím, ? Mau xuống , đừng sốt ruột mà nóng giận, chúng gì thì từ từ .”

Vừa , nàng đỡ Vương Đại Nương vững vàng xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

Vương Đại Nương , tuy đây là hàng xóm cũ với Trương Thúy Hoa, nhưng vẫn luôn khá hợp tính với Phan Xảo Liên, quan hệ khá . Lúc chồng Phan Xảo Liên qua đời, Vương Đại Nương cũng tất bật giúp đỡ lo liệu tang lễ.

Vương Đại Nương từ từ xuống, hai tay khẽ vỗ ngực, thở dài một tiếng, giọng mang theo vài phần bất lực:

“Mấy ngày , đứa cháu nội bảo bối Thiên Hà của đột nhiên phát sốt, làm lo sốt vó. Vội vàng mời Hứa Lang Trung đến khám, châm cứu ba ngày, may mà đứa bé cuối cùng cũng khỏe . ai ngờ , mà đòi một trăm đồng tiền, hôm nay còn châm cứu nữa, nếu đưa tiền thì sẽ khám, xem, chúng đều là bà con hàng xóm, khám một chứng sốt mà đòi nhiều tiền đến chứ?”

Lâm Thu Quả một bên lắng , lông mày khỏi nhíu , trong lòng đầy vẻ hoài nghi.

Nàng đây Hứa Lang Trung khám bệnh cho dân làng vốn dĩ thu phí rẻ, hơn nữa khi gặp dân làng gia cảnh khó khăn, thường xem như làm việc thiện tích đức, lấy một đồng nào.

Hôm nay khác với những gì nàng từng thấy thế ?

Lâm Thu Quả đang nghi hoặc, Vương Đại Nương tiếp tục lóc:

“Muội cũng , cha Nương thằng Thiên Hà làm ở trấn , một hai tháng mới về một chuyến, tiền bạc trong nhà đều do họ quản lý, bà lão trong tay làm gì nhiều tiền đến chứ. Ta lời ý với , bảo cho thêm thời gian, nhưng chịu, bây giờ vẫn còn đang đợi ở sân nhà để thu tiền đó, xem giờ làm đây?”

Phan Xảo Liên xong, nụ hiền lành mặt dần biến mất, đó là vẻ mặt vui.

Nàng nhíu mày, giọng mang theo vài phần bất mãn và trách móc:

“Hứa Lang Trung , mấy năm nay cuộc sống nên còn thiện tâm như xưa nữa ? Sao thể làm chuyện như chứ? Thảo d.ư.ợ.c núi, tự hái, cũng tốn tiền bạc gì, chẳng qua là tốn chút công sức thôi, chữa một đứa trẻ phát sốt mà đòi giá cao như ?”

chứ!” Vương Đại Nương mặt đầy phẫn nộ, vỗ mạnh cánh tay Phan Xảo Liên, với vẻ căm phẫn:

“Ta cũng cảm thấy khác xưa nhiều. Nghe dân làng đồn thổi, hình như con trai út của định mua nhà ở trấn . Chắc là vì chuyện , mới nảy sinh ý đồ , kiếm tiền từ làng Lâm Gia chúng . Tuy làng khác, nhưng mang họ Nương của , ở làng Hứa Gia cũng là một lang trung khá nổi tiếng. Chạy chạy giữa hai làng , những năm nay chắc chắn kiếm ít . Nếu thực sự coi việc khám bệnh là một nghề kiếm tiền, chỉ nghĩ đến việc vơ vét tài sản, thì thật sự quá đáng ghét, những dân làng nghèo khổ như chúng làm mà sống nổi, chắc chắn sẽ gặp tai ương.”

Phan Xảo Liên xong, trong lòng năm vị tạp trần, khỏi thở dài thườn thượt, nàng ngẩng đầu Lâm Thu Quả, ánh mắt mang theo một tia bất lực:

“Thu Quả, con lấy cho đại Nương một trăm đồng tiền, giúp nàng ứng .”

Lâm Thu Quả lập tức hành động, nàng khẽ cau mày, trầm tư, giọng trong trẻo hỏi:

“Vương Đại Nương, việc đột nhiên thu phí cao như , ngóng là từ bao giờ ạ?”

Vương Đại Nương đưa tay gãi gãi mái tóc chút rối bời, ánh mắt lộ vẻ mơ hồ, cố gắng nhớ :

“Làng chúng lớn, nhà nào cũng nhiều chuyện. Chiều tối hôm qua, cùng mấy đại tỷ em gái tán gẫu ở cổng sân, các nàng cũng đều than phiền rằng Hứa Lang Trung thu phí cao, mà cao một chút , là cao gấp đôi. Nói về thời gian thì, từ một , hình như là bắt đầu từ mùa thu hoạch, lẽ là từ khi con trai út của định mua nhà.”

Loading...