Xuyên Không Vào Nhà Nát, Dựa Vào Hệ Thống Ta Phát Tài Làm Giàu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-11-20 01:55:27
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa , Điền Ngọc Anh dậy, hai tay nâng bó rau dại gom , nữa đưa về phía Lâm Thu Quả, ánh mắt đầy vẻ khẩn thiết.
“Ta cần.” Lâm Thu Quả thần sắc lạnh nhạt, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Trong hầm nhà chất đầy rau , sắp còn chỗ chứa nữa, nào còn cần mấy thứ .”
Cái Điền Ngọc Anh , khi để bà mối đến cầu từ chối, những thái độ , mà mấy hôm còn như một kẻ vô , tranh giật thỏ rừng mà Phan Xảo Liên nhặt , nàng mới thèm để ý.
Lâm Thu Quả liếc Trương Thúy Hoa vẫn rời , nàng nhấc giỏ lên định .
Điền Ngọc Anh vội vàng kéo cánh tay nàng, “Thu Quả , ngươi đợi một chút, đợi chút, thím lời với ngươi.”
Mấy ngày nay, trong làng đều Lâm Thu Quả tài, làm những món ăn đó, thật sự là cực kỳ ngon miệng.
Trước đó mụ nhờ bà mối Liễu đến, Lâm Thu Quả chịu, trong lòng mụ ấm ức, nên mới tranh giành thỏ với Phan Xảo Liên.
Gần đây vẫn luôn nhờ bà mối tìm những cô Nương nhà khác, mười lượng bạc mà còn sợ tìm vợ ? thằng con trai ngốc của mụ chịu, cứ lóc ầm ĩ, chỉ đòi Thu Quả.
Mụ phiền muộn lắm, một mặt thì xót con, một mặt thể hạ lấy lòng Phan Xảo Liên.
gần đây, Thu Quả càng lúc càng giỏi giang, những thứ đồ ăn nàng làm chỉ bán tiền, mà còn đổi nhiều rau và lương thực.
Một cô Nương tài như , nếu rước về nhà làm vợ cho con trai , hai vợ chồng già mụ qua đời, thì con trai mụ Thu Quả chăm sóc, cũng chẳng lo cái ăn.
Điền Ngọc Anh nghĩ đến những điều , trong lòng liền hớn hở, thật khéo làm , gặp Thu Quả ở đây, mụ chằm chằm Lâm Thu Quả với ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, từ ái một cách kỳ quặc.
Lâm Thu Quả lưng thẳng tắp, toát một khí thế dung thứ xâm phạm.
Nàng nhếch cằm, mắt cụp xuống, lạnh lùng liếc Điền Ngọc Anh, chu môi khẽ mở, giọng cao:
“Sao? Vẫn còn tơ tưởng đến chuyện gả cho con trai ngươi ư? Ta khuyên ngươi nên sớm c.h.ế.t cái tâm , từ tận đáy lòng hề vui vẻ.”
Điền Ngọc Anh lời từ chối thẳng thừng và dứt khoát của nàng làm cho nghẹn lời, nụ mặt lập tức cứng , nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nụ xun xoe nhanh chóng phủ kín cả khuôn mặt.
Mụ ngẩng đầu, mắt híp thành hai vầng trăng khuyết cong cong, vết chân chim nơi khóe mắt cũng toát ý lấy lòng, miệng lầm bầm lầu bầu:
“Ôi chao, Thu Quả , ngươi xem, vì chuyện của ngươi và Văn Sơn nhà , thím đây nhờ Liễu bà mối quản nhọc nhằn chạy chạy mấy bận , thành ý đó là đầy ắp luôn. Nếu ngươi hài lòng điều gì, đừng giấu giếm, cứ thẳng với thím. Nếu chê mười lượng bạc sính lễ ít, chuyện đều dễ thương lượng mà, và phụ nó nhất định sẽ cố gắng thêm chút nữa, để dành thêm tiền, nhất định thể bạc đãi ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-khong-vao-nha-nat-dua-vao-he-thong-ta-phat-tai-lam-giau/chuong-125.html.]
Lâm Thu Quả thần sắc lạnh lùng, từ từ đảo mắt qua giữa Điền Ngọc Anh và Trương Thúy Hoa, hai kẻ ngày thường đ.â.m thọc giở trò, quỷ quyệt chua ngoa , hôm nay quả thực là mặt trời mọc đằng tây , kẻ nào cũng thái độ hơn kẻ nọ, khác thường đến đáng sợ.
Suy nghĩ , tám phần là thấy đồ ăn làm hoan nghênh, còn kiếm chút tiền, liền mắt trông mong ngóng, lòng tính toán vớt vát lợi lộc, hừ, cái tính toán thật.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Thu Quả nhếch lên, nở một nụ trêu tức như như , chậm rãi vội, khoanh tay ngực, cố ý kéo dài giọng điệu, :
“Ồ? Nếu ngươi thành ý như , ngươi ngại xem, nhà ngươi còn thể thêm bao nhiêu lượng bạc sính lễ nữa đây?”
Điền Ngọc Anh chỉ thấy Lâm Thu Quả mở lời, nhưng chú ý đến giọng điệu và biểu cảm của nàng, tưởng rằng còn thể thương lượng.
Mụ phấn khích vội vàng giơ một tay , xòe rộng năm ngón tay, tay nắm chặt thành nắm đấm, vẫy vẫy mặt Lâm Thu Quả, những nếp nhăn mặt cũng toát vẻ phấn khích đầy tự tin, vặc giọng la lối:
“Mười lăm lượng! Thu Quả , đây là một con nhỏ ! Khắp mười dặm tám làng, nhà nào thể lấy khoản sính lễ hậu hĩnh đến nhường ? Ta dám đảm bảo, tuyệt đối tìm nhà thứ hai! Hơn nữa, chỉ là tiền mặt, còn chuẩn cho ngươi gà sống, lương thực. Sau , mỗi đồng tiền và phụ nó kiếm , đều sẽ dành dụm cho ngươi và Văn Sơn. Đợi ngươi bước chân cửa nhà , cũng sẽ bắt ngươi làm những việc quá nặng nhọc, ngươi cứ đến nhà mà hưởng phúc thanh nhàn, ?”
Lâm Thu Quả khóe miệng vẫn vương một nụ lạnh, đang định mở lời phản bác, nào ngờ, Trương Thúy Hoa bên cạnh đột ngột vọt tới, hình mụ lanh lẹ, động tác nhanh nhảu, hai tay dùng sức đẩy mạnh, khiến Điền Ngọc Anh lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã lăn đất.
Mụ bất chấp tất cả mà trực tiếp kể tội:
“Ta Điền Ngọc Anh, ngươi thật sự dám nghĩ đấy! Thằng con ngốc nhà ngươi tình hình thế nào, trong lòng chút hiểu nào ?! Còn si tâm vọng tưởng cưới một nha đầu thông minh lanh lợi dung mạo tuấn tú như Thu Quả, ngươi chẳng là si nhân vọng tưởng, mù mắt ! Đừng vỏn vẹn mười lăm lượng, dù ngươi quẳng năm mươi lượng, cũng lọt mắt Thu Quả nhà !”
Điền Ngọc Anh Trương Thúy Hoa kể tội một cách chua ngoa, sắc mặt “choắt” một cái đỏ bầm tím.
Mụ vốn là quả hồng mềm mặc nắn bóp, ngày thường trong làng cũng là kẻ la lối gây sự, lý thì buông tha khác, nay Trương Thúy Hoa khiêu khích như , làm nuốt trôi cơn giận , lúc cũng chẳng thèm để ý đến chuyện bàn bạc sính lễ với Lâm Thu Quả nữa.
Chỉ thấy mụ đột ngột phóng một bước như tên b.ắ.n về phía , một tay như gọng kìm sắt kẹp chặt ngang eo, tay thì thẳng tắp giơ ngón trỏ , hung hăng chỉ mũi Trương Thúy Hoa:
“Đồ tiện nhân hổ nhà ngươi, đang ở đây bàn bạc chuyện t.ử tế với Thu Quả, ngươi từ chui , ở đây làm loạn mù quáng, giả bộ làm gì?! Chuyện nhà của nha đầu Thu Quả, nào đến lượt ngươi ch.ó lo việc mèo ? Hừ, ngươi cũng tự tè một bãi mà soi gương , ngày thường làm những việc thất đức đó, cướp nhà gạch thô của , đoạn là đoạn , thật là tuyệt tình, lúc đó thấy ngươi t.ử tế, điều như ? Bây giờ giả bộ làm , còn miệng thì ‘Thu Quả nhà các ngươi’ nọ, khạc nhổ!”
Vừa , mụ còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tiếp tục c.h.ử.i bới:
“Thu Quả bao giờ thành nhà các ngươi ? Chắc là thấy bây giờ tài kiếm tiền , thì mắt trông mong ngóng mà sáp , mặt dày mà lấy lòng, cái bộ mặt của ngươi, thật sự là ghê tởm tận cùng!”
Trương Thúy Hoa tính khí nóng như pháo, đó là chỉ cần chạm là bùng lên, gân xanh cổ mụ nổi đầy, khí thế chẳng những Điền Ngọc Anh áp chế, ngược còn “phụt” một tiếng bùng cháy dữ dội hơn, càng thêm ngông cuồng.
“Ngươi còn mặt mũi ? Ngươi tưởng là thứ gì chứ?!” Trương Thúy Hoa hai tay chống nạnh, nghiêng về phía , gần như dán mặt Điền Ngọc Anh, nước bọt b.ắ.n tung tóe:
“Ta đây đều , ngươi và Phan Xảo Liên vì một con thỏ mà tranh giành đến mức thể nào dàn xếp . Bây giờ thì , còn mặt dày đến cầu xin gả con gái cho thằng con ngốc của ngươi, ngươi cũng chẳng tự cân nhắc xem, thằng con đầu óc minh mẫn còn què chân của ngươi, đời đừng mơ lấy vợ, định sẵn sẽ độc thôi!”