Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:39:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nương Tiểu Mãn lời nào thế,”
Giọng Lục mẫu ôn hòa, khóe mắt đầy ý : "Tiểu Mãn thấy ngoan ngoãn, ánh mắt sáng rõ, quả là một đứa trẻ hiền lành."
Lục Thiết Sơn cũng gật đầu theo, giọng mang theo vài phần ngây ngô chân thật:
“ , Triệu cô nương .”
Triệu Tiểu Mãn ngẩng đầu, đôi mắt trong veo thẳng , mang theo chút ngây thơ: "Ngươi quen ?"
Lục Thiết Sơn nàng đến chút ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng, vành tai âm thầm đỏ lên:
“Từng đến mua Ma da sảng vài .”
Triệu Tiểu Mãn "Ồ" một tiếng, rõ ràng là ấn tượng gì, nàng cúi đầu tiếp tục xoắn vạt áo, thêm lời nào.
“ lúc đó nàng luôn bận rộn, chắc là để ý đến .”
Dứt lời, Lục Thiết Sơn bổ sung một câu: "Lực tay của nàng khá lớn, thể một tay nhấc bổng cả một thùng Ma Da Sảng."
Bị khen trực tiếp như , Triệu Tiểu Mãn cúi đầu thấp hơn nữa, vành tai như ngâm trong màu son, khẽ lén Kiều Uyển một cái.
Triệu mẫu lời , trong lòng ấm áp như ôm một chiếc lò sưởi, nhưng miệng vẫn giữ sự khiêm tốn:
“Con bé nhà , ưu điểm khác thì , chỉ cái khỏe mạnh, là một làm việc giỏi giang.”
Nói sang Lục mẫu, nụ mặt càng thêm sâu, giọng điệu đầy tự hào:
“Tính tình cũng hiếu thuận, sợ mệt nhọc nên tranh làm hết việc nhà. Người xem căn nhà mới xây , nếu nhờ Tiểu Mãn ở phía giúp bê gạch đưa ngói, làm thể xây nhanh như ?"
Lục mẫu liên tục gật đầu, đưa tay vỗ vỗ cánh tay con trai, ánh mắt càng thêm hài lòng:
“Thiết Sơn nhà vẻ khù khờ, nhưng trong lòng tính toán. Từ nhỏ giúp gia đình gánh nước bổ củi, luận về làm việc chăm chỉ thực thà, mười dặm tám hương khó tìm thứ hai. Sau bán củi Tiêu cục coi trọng, tuyển dụng , làm liền mấy năm trời, từng mắc nửa phần sai sót, chỉ là miệng lưỡi vụng về, những lời hoa mỹ thôi.”
Lục Thiết Sơn nương càng thêm ngại ngùng, mũi chân cọ xuống đất, nén nửa ngày mới : “Vận tiêu vốn dĩ cần nhiều lời.”
Nương Tiểu Mãn bên cạnh im lặng lắng , khóe mắt liếc thấy Triệu Tiểu Mãn thừa lúc khác chú ý, lén lút ngẩng đầu đánh giá thanh niên đối diện, trong mắt ẩn chứa chút hổ độc nhất của thiếu nữ, cùng vài phần tò mò thể kiềm nén.
Nàng trong lòng rõ, đứa trẻ bài xích là .
Nương Tiểu Mãn trong lòng tính toán, đối với Lục mẫu đang thao thao bất tuyệt : "Như mới , thật thà."
Nương Tiểu Mãn xoa đầu con gái , đổi giọng: "Chuyện của đám trẻ, rốt cuộc vẫn để chúng tự tìm hiểu."
Nàng chậm rãi , giọng điệu ôn hòa: "Bọn làm bề , cũng chẳng mong cầu gì khác, chỉ mong chúng nó hợp ý , về ngày tháng qua an vững vàng hơn chút."
" đúng đúng, để đám trẻ tự xử lý."
Nương Tiểu Mãn bưng ấm lên, : "Nói , chuyện của đám trẻ cứ để chúng từ từ tìm hiểu. Nào, uống uống , xanh mới pha tươi mát lắm, là chúng dời qua chính sảnh uống?"
"Đi."
Kiều Uyển một bên lắng hai vị nương về ưu khuyết điểm của con cái , nguyên lai việc xem mắt ở cổ đại là như thế . Nàng vốn dĩ còn nghĩ, nếu Triệu Tiểu Mãn đồng ý, nàng sẽ phá đám một phen, nhưng xem , chiêu trò nàng nghĩ cũng cần dùng tới.
Thế là, nàng cũng theo trong.
"Uyển nương, nàng đừng ."
Triệu Tiểu Mãn nhanh tay lẹ mắt kéo nàng : "Nếu nàng cũng ."
Kiều Uyển chút khó xử: "Tiểu Mãn, ở ngay phòng trong, các ngươi cứ trò chuyện ."
Nói xuôi ngược, Triệu Tiểu Mãn vẫn chịu buông tay, ba đành trong sân.
Lục Thiết Sơn Kiều Uyển, nàng làm việc trướng Kỷ gia, chắc là một lợi hại, khẽ gật đầu, nghiêm chỉnh xuống.
Triệu Tiểu Mãn cũng nghiêm chỉnh , hai ai mở lời, mỗi đều châu chấu chiếc ghế đá mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-119.html.]
Cảnh tượng , Kiều Uyển thấy cũng thấy ngại.
Thời gian một nén nhang trôi qua, hai vẫn đang trừng trừng, Kiều Uyển cảm thấy nếu mở lời nữa, hai thể cào thủng một cái lỗ chiếc ghế đá.
“Lục công tử, ngoài việc tiêu, khi rảnh rỗi ngươi thích làm gì?”
Kiều Uyển bưng chén nhấp một ngụm, ánh mắt rơi Lục Thiết Sơn, giọng điệu tự nhiên như đang hỏi chuyện nhà.
Lục Thiết Sơn câu hỏi đột ngột làm cho giật , ánh mắt liếc về phía Triệu Tiểu Mãn, thấy nàng vẫn cúi đầu châu chấu ghế đá, mới lắp bắp mở lời:
“Lúc rảnh rỗi?… Không lúc rảnh rỗi, cơ bản đều ở ngoài tiêu.”
Kiều Uyển gật đầu, hỏi: “Khá bận rộn. Vậy nếu thành gia, tính toán việc nhà sẽ phân chia thế nào? Ngươi ở ngoài chạy ngược chạy xuôi, chẳng lẽ để Tiểu Mãn một lo toan trong ngoài ?”
Lời hỏi thẳng thắn, mặt Lục Thiết Sơn đỏ bừng, nhưng tránh né, ưỡn n.g.ự.c lên:
“Nếu thành gia, sẽ chọn lọc việc tiêu, cố gắng lo liệu việc nhà. Ít nhất mỗi tháng sẽ nửa tháng ở nhà, làm hết những việc nặng nhọc ngoài đồng, gánh nước bổ củi. Nương tử tương lai của nếu làm những việc nàng thích thì cứ làm, làm thì cứ nghỉ ngơi, ... thể nuôi .”
Đầu Triệu Tiểu Mãn cúi thấp hơn, vành tai khẽ nhích lên, rõ ràng là lọt tai.
Kiều Uyển thấy rõ điều đó, truy vấn một câu: “Lục công tử tính luôn tiêu, suy nghĩ nào khác?”
“Có.”
Nói đến việc chính, giọng Lục Thiết Sơn định hơn lúc nãy nhiều: “Trước mắt cứ làm theo đúng quy tắc, chờ khi tích góp đủ vốn, dự định mở một tiêu cục ở thành Thanh Châu.”
Hắn dừng , giải thích: “Hiện tại chúng chạy là những chuyến tiêu đường dài, việc gần nhận . Ta nghĩ kỹ , nếu thực sự thể mở tiêu cục, sẽ chuyên đường ngắn, bù đắp chỗ thiếu sót hiện tại, mâu thuẫn với Đông gia bây giờ.”
Kiều Uyển lúc mới lộ ý , đúng là một thật thà.
“Vậy ngươi……….”
“Uyển nương, quả nhiên ở đây?” Kiều Vịnh Toàn bước từ cửa, phía còn Lạc Hàm Chương với khí tức lạnh lùng.
Kiều Uyển dám phía , chỉ đáp lời Kiều Vịnh Toàn: “Đại ca, chuyện gì ?”
Chuyện gì?
Hắn tìm Uyển nương chuyện gì nhỉ?
Nương chỉ bảo bảo nàng về sớm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng đáp thế nào, chỉ đành :
“Không gì, giờ là buổi trưa ? Đến lúc dùng cơm .”
“Đại ca, hai cứ dùng , bận xong sẽ về.”
Nói , nàng theo bản năng liếc Lạc Hàm Chương một cái.
Tiếp xúc với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Uyển, Lạc Hàm Chương như một câu: “Uyển nương cả ngày quả thực bận rộn quá nhỉ!”
Lời khác lẽ điều gì, nhưng Kiều Uyển hiểu rõ, nhưng hiện tại nàng cũng nên chọn thế nào, chỉ đành : “Đại ca, Lạc , ở đây còn chút việc, hai cứ về , xong việc sẽ về.”
Lời , nàng kèm theo nụ .
Sâu trong đáy mắt Lạc Hàm Chương cuộn trào sự lạnh lẽo khó mà hóa giải , y trầm mặc lâu, cổ họng mới lăn một câu cứng ngắc:
“Được. Ta đợi nàng ở cửa.”
Đợi y , Lục Thiết Sơn vội : “Kiều hương quân, bằng hữu của nàng hình như vui.”
“Không cần để ý, chuyện của các ngươi quan trọng hơn.”
Kiều Uyển hỏi thêm vài câu, Lục Thiết Sơn đều trả lời từng câu một. Triệu Tiểu Mãn vẫn gì, chỉ cúi đầu thấp hơn, nhưng xem , dường như là hài lòng.
Đợi khi hỏi xong, nàng mới chậm rãi ngoài, đến cửa, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt chút biểu cảm của Lạc Hàm Chương.
Kiều Uyển mấy tiếng, “Lạc , vẫn về ?”