Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:56:05
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tổ tiên của ở Kinh đô.”
“Kinh đô?”
Mắt Chu thị bỗng dưng mở to.
Kinh đô chân Hoàng thành là nơi những nhân vật lớn sinh sống, bao đều đổ xô về đó. Không ngờ từ đất phú quý mà .
Kiều Uyển vốn đang cúi đầu ăn cơm, vô thức ngước mắt y một cái.
Chạy xa đến Thanh Châu nhậm chức Sơn trưởng Minh Nguyệt Thư viện. Theo lý mà , các thư viện quanh Kinh đô chẳng thể phát huy tài năng của y hơn ?
Không ngờ nàng còn kịp rút ánh mắt về, đôi mắt đen của Lạc Hàm Chương thẳng về phía nàng.
Bốn mắt , Kiều Uyển vội vàng dời ánh mắt .
Khóe miệng Lạc Hàm Chương cong lên một độ cong nhỏ.
Cái đối diện ngay lúc đó khiến Kiều Uyển nổi da gà. Nàng Chu thị hỏi: “Vậy cha nương ?”
Trên mặt Lạc Hàm Chương chút gợn sóng, giọng điệu bình thản như đang chuyện của khác: “Trong nhà xảy vài biến cố, phụ mẫu đều qua đời.”
“Vậy còn tỷ nào ?”
Lạc Hàm Chương trầm mặc một thoáng, nhạt:
“Có, nhưng những năm đầu còn qua , nay xem như cô lẻ bóng.”
Chu thị nhất thời chút ngượng ngùng, vội đẩy bánh bao trong tay đến mặt y, mượn cớ khác chuyện: “Đây là bánh bao thẩm tự tay làm, Uyển nương thường ngày thích nhất là món bánh bao của , cũng ăn nhiều .”
“Đa tạ Chu thẩm.”
Lạc Hàm Chương gật đầu đáp lời, cầm một cái bánh bao ăn một miếng, lập tức tán dương: “Chu thẩm, quả thật ngon, hương vị hề thua kém bánh bao tại các tiệm ở Thanh Châu thành. Chẳng trách Ma da sảng của Kiều Uyển ưa chuộng đến , e là từ nhỏ nhận sự hun đúc từ nên mới những suy nghĩ tinh xảo như thế.”
Chu thị thấy y khen Kiều Uyển còn vui hơn cả khen , hỏi thăm nhiều chuyện riêng tư. Người nam tử thường ngày vẻ lạnh lùng , ngờ trò chuyện vô cùng hợp ý với Chu thị.
Trong từng lời khen ngợi, mặt Chu thị dần ửng đỏ, ngừng mời mọc: “Hàm Chương, tối nay thẩm làm món thịt dê nhúng lẩu, ở dùng bữa nhé.”
Nói xong, nàng quên bổ sung: “Món thịt dê nhúng lẩu cũng là Uyển nương nghĩ , bên ngoài hề bán , nhất định nếm thử.”
Kiều Uyển đúng lúc lên tiếng: “Nương, Lạc còn nhiều việc, lát nữa xong việc là về Thanh Châu, làm thể lưu đến tối .”
Vẻ mặt Chu thị lộ sự thất vọng: “Là suy nghĩ chu , thì , ...........”
“Thẩm, như , Hàm Chương xin phép quấy rầy.”
Nghe , Kiều Uyển sững sờ mất nửa khắc.
Lạc Hàm Chương hôm nay bình thường.
Chu thị thấy ánh mắt Kiều Uyển đang nháy cho , ngược còn xới thêm một bát cơm cho y, vui vẻ :
“Không phiền hà, phiền hà. Sau thời gian cứ đến Kiều gia thôn chơi, thẩm sẽ làm món ngon cho , đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà của là .”
Chu thị liếc con gái , mặt ánh lên vẻ tự hào: “Đứa nha đầu nhà lắm chiêu trò, thông minh lanh lợi, hiếu tâm. Thấy gánh nước vất vả, nó thức mấy đêm liền làm chiếc cao chuyển đồng xa, ngay cả Lâm tri phủ cũng nếu Uyển nương nhà như nam tử học đường, e là còn nghiên cứu nhiều vật dụng hơn, mang phúc lợi cho chúng .”
Lạc Hàm Chương đồng tình gật đầu: “Lâm tri phủ bảo tới giúp Kiều cô nương chỉnh lý cao chuyển đồng xa, ngoài việc các học trò hiểu thêm về lợi ích của nông tang, cũng là ý .”
Chu thị xong càng mừng rỡ: “Có chỉ dạy, Uyển nương nhà nhất định sẽ học .”
“Nương, .......”
Chu thị thèm nàng, trực tiếp với Lạc Hàm Chương: “Hàm Chương, việc nhờ cả con. Nếu nó lời, cứ với , giúp răn dạy nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-103.html.]
“Được.”
“Nương, ..........”
Kiều Uyển thể xen cuộc trò chuyện của bọn họ, cho đến khi Chu thị giữ y ăn bữa trưa, ăn bữa tối, đó còn bảo y thời gian thì thường xuyên ghé qua chơi.
Chu thị hiếu khách thì chớ, đằng Lạc Hàm Chương đồng ý tất cả.
Y làm gì đây?
Đừng là y mục đích của Chu thị.
Chu thị cứ chằm chằm Lạc Hàm Chương, ánh mắt từ ái gần như tràn ngoài, chỉ thiếu nước thẳng suy nghĩ chân thật nhất của .
Lạc Hàm Chương hề thấy phiền, nàng hỏi gì y liền đáp nấy.
Chu thị liếc cô con gái chỉ lo ăn cơm, thầm than đứa trẻ cách xoay xở, sang Lạc Hàm Chương: “Trông vẻ lớn tuổi hơn ca nhi Toàn nhà , thành gia lập thất ?”
Kiều Uyển , đưa tay chuyền cho Chu thị một cái màn thầu, nhỏ giọng : “Nương, Lạc ưu tú như , chắc chắn ít nữ tử chuyện hôn nhân với y. Những chuyện chúng cần dò hỏi, mau ăn .”
Ai ngờ, Lạc Hàm Chương hề bận tâm: “Không , nhà những năm đầu quả thực hôn ước, gia đình gặp biến cố, hôn sự đành thôi.”
Kiều Uyển cảm nhận một ánh mắt nóng bỏng cứ chằm chằm , sợ y những lời đùa cợt hôm qua giữa hai , vội vàng tự tay lấy cho y một cái bánh bao.
“Lạc , sáng giờ chỉ lo chuyện, mau ăn thôi, ăn xong chúng còn làm việc chính.”
Ánh mắt đen nhánh của Lạc Hàm Chương rời khỏi khuôn mặt nàng, đặt cái bánh bao nàng đưa miệng, lời nào.
Ánh mắt Kiều Uyển vẫn rời khỏi động tác chậm rãi của y. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đặc biệt thu hút ánh , ngón tay thon dài xinh dù chỉ đang cầm bánh bao, từ góc độ của nàng vẫn mang một phong vị riêng.
Chưa đến những điểm đáng ghét khác của , chỉ riêng cái vẻ ngoài ưa thôi cũng đủ mãn nhãn .
Chu thị cũng chú ý đến sự đổi ánh mắt của hai , trong lòng nở hoa, tối qua nàng và con dâu xem nửa đêm các cuốn họa sách về những thanh niên tài tuấn cho Uyển nương, mười mấy chọn cũng chẳng thể so bì với vị hiện tại.
Tuổi tác y thích hợp, định , cha nương, tính cách trông cũng trầm , quan trọng là tướng mạo đoan chính.
Khoan .
Tiêu chuẩn chọn chồng mà con gái nàng sáng nay, giờ khắc dường như một hình ảnh cụ thể.
Hai bọn họ thế nào cũng thấy thật xứng đôi.
Chu thị chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lông mày giãn ít, thấy hai ăn xong, nàng vội vàng thu dọn bát đũa: “Uyển nương, con theo Lạc học hỏi cho , những việc cứ để làm.”
Hai gần như Chu thị đẩy thư phòng, lúc còn quên đóng cửa .
Kiều Uyển lắc đầu, bất đắc dĩ : “Lạc , xin . Nương thích , xem như nhà nên mới né tránh.”
Lời nàng dứt, Lạc Hàm Chương bước gần: “Hàm Chương cao tám thước, sống mũi thẳng tắp, đường môi phân minh... yêu thích là chuyện bình thường.”
Lời lẽ mỉa mai khiến Kiều Uyển chút chột , nàng mở cửa và cửa sổ : “Trong viện kẻ , sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lạc .”
Lạc Hàm Chương nhẹ: “Ảnh hưởng đến danh tiếng gì?”
Kiều Uyển lườm y một cái. Người mà hám "chi hồ giả dã" ngấm tận xương tủy như y hiểu câu của ?
Đôi mắt hạnh nhân đen trắng rõ ràng , cái liếc mắt trông đặc biệt .
Lạc Hàm Chương đón lấy ánh mắt nàng, ánh dần trở nên sâu sắc.
Kiều Uyển ánh mắt y đến phát run, chỉ nhanh chóng thành việc chính, nàng lấy thiên tự văn nàng hôm qua.
“Nhiệm vụ hôm qua thành, xin Lạc xem qua.”