Trợ lý Lương là duy nhất quan hệ giữa cô và Hoắc Yến Thời, thường ngày chuyện gì cô cũng trực tiếp tìm Trợ lý Lương, hai cũng khá quen thuộc.
Cách xưng hô cô Tô khiến Tô Vãn Ninh tự giễu, luôn xưng hô với cô như ở bên ngoài.
Trước đây, cô sửa vài nhưng Trợ lý Lương bao giờ gọi sai mặt ngoài.
Trước mặt khác, cô là cô Tô, lưng, cô là bà Hoắc.
Trợ lý Lương dám làm , đương nhiên là chỉ thị.
Người đó là ai thì cần cũng .
Đã sắp ly hôn, Tô Vãn Ninh cũng thêm gì nữa.
Tô Vãn Ninh bước thang máy riêng của tổng giám đốc, lên đến tầng tám mươi tám.
Nơi cô từng đặt chân tới, đầu tiên đến là để ly hôn, thật châm biếm.
Ra khỏi thang máy, Trợ lý Lương định dẫn cô đến khu vực chờ.
"Phu nhân, cô chờ một chút, sẽ báo với Hoắc tổng cô đến."
"Anh cứ bận việc của , tự , chẳng lẽ văn phòng trốn ?" Tô Vãn Ninh vốn chỉ đùa, nhưng ánh mắt Trợ lý Lương lảng tránh tự nhiên, Tô Vãn Ninh nổi cơn tam bành ngay lập tức.
Hoắc Yến Thời đúng là thứ thối nát từ xuống ! Hôm qua còn nếu cô hối hận sẽ ly hôn, mà đơn ly hôn còn ký vội vàng dẫn đến tình tự trong văn phòng!
Mặc dù cô là chủ động đòi ly hôn, nhưng ai bảo những chuyện dơ bẩn của và Chu Thanh Thanh lan truyền khắp nơi, nếu còn nhảy múa mặt cô, cô thể nuốt trôi cục tức .
Tô Vãn Ninh khéo léo lách qua , bước nhanh về phía .
Trên tấm biển cách đó xa ghi Văn phòng Tổng giám đốc.
Tay cô đặt lên tay nắm cửa, liền thấy giọng nũng nịu của Chu Thanh Thanh vọng từ bên trong, "Anh Yến Thời, thật , cảm ơn cho em làm đại diện cho nhãn hàng cao cấp trực thuộc tập đoàn Hoắc thị."
"Đó là điều em xứng đáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh/chuong-8-dua-toi-to-don-ly-hon-da-ky.html.]
Lòng bàn tay Tô Vãn Ninh siết chặt, gân m.á.u mu bàn tay nổi lên.
Danh phận đại diện, cho ánh trăng sáng là cho, còn đối với cô, khi cô xin một dự án nhỏ cho nhà họ Tô, Hoắc Yến Thời sẽ hành hạ cô điên cuồng giường.
Sâu như , mạnh bạo như .
Anh làm nhục cô như thế, cô là hèn hạ lắm ?
"Đưa tờ đơn ly hôn ký."
Khuôn mặt trai như tượng tạc của Hoắc Yến Thời tối sầm đến cực điểm, đen như dấu hiệu sắp bão tố.
"Cô gây rối gì nữa? Chưa đủ ?"
Tô Vãn Ninh lạnh lùng vẻ cao ngạo của , "Ai gây rối với , đây sợ chiếm vị trí bà Hoắc, làm ảnh hưởng đến thời gian tình tứ với tình ."
Ngón tay Chu Thanh Thanh siết chặt, "Chị Ninh, chị thể như ? Cái tát hôm qua chị tát em em còn kể với Yến Thời, chị còn gì nữa?"
Tối qua, cô vốn định vô tình để Hoắc Yến Thời thấy khuôn mặt sưng đỏ, nhưng đàn ông rời vì việc gấp.
Ban đầu cô định tìm thời điểm thích hợp để , giờ thì tự dâng lên .
Hoắc Yến Thời khó chịu nhíu mày, "Cô đ.á.n.h Thanh Thanh?"
Tô Vãn Ninh khẩy châm chọc, "Hoắc tổng nghĩ cái tát nên đ.á.n.h ?"
Đánh cô vẫn còn là nhẹ nhàng đấy.
Ánh mắt Hoắc Yến Thời thoáng qua vẻ bực bội, bàn tay đưa thô bạo và hung hãn nắm lấy cổ tay thon thả của cô, "Cô nợ Thanh Thanh một lời xin !"
Thanh Thanh, gọi thật dịu dàng.
Cô mới là vợ Hoắc Yến Thời, đàn ông vì bảo vệ phụ nữ khác mà làm khó cô.
Khuôn mặt xinh của Tô Vãn Ninh phức tạp vô cùng, giọng cứng cỏi lạ thường, giãy giụa trút giận dữ dội, "Dựa cái gì bắt xin ? Hoắc Yến Thời, là tư cách điều đó nhất, ngoài đ.á.n.h cô là đáng đời, ở thời cổ đại quyến rũ chồng là nhấn lồng heo, cũng ."
________________________________________