Thời gian gấp rút, Tô Vãn Ninh trực tiếp bấm chuông ở đầu giường, chẳng mấy chốc y tá bê khay tới.
Cô bóp nhẹ chai truyền:
— “Sao ? Thuốc trong chai vẫn còn nhiều lắm mà.”
Tô Vãn Ninh đưa mu bàn tay :
— “Phiền cô rút kim giúp , xuất viện.”
Y tá cố gắng khuyên nhủ:
— “Cô ơi, thế đột ngột quá, ít nhất cũng truyền xong chứ.”
Tô Vãn Ninh trực tiếp xuống giường, thái độ kiên quyết:
— “Xin , nhất định xuất viện.”
Nếu kéo dài nữa, e rằng cảnh sát sẽ tìm tới.
Thấy cô kiên quyết như , y tá đành thỏa hiệp:
— “Tôi rút kim cho cô , nhưng cơ thể cô còn yếu, nếu gì khó chịu đến bệnh viện ngay.”
Trong lòng Tô Vãn Ninh ấm áp:
— “Cảm ơn cô.”
Hoàn tất thủ tục viện, cô gọi điện cho Vương Tổng.
Vừa bắt máy, cô trực tiếp xưng danh:
— “Tôi là Tô Vãn Ninh.”
Vợ của Vương Tổng dám tin đến lúc kẻ gây họa vẫn còn dám gọi điện tới. Lửa giận trong lòng bà bùng lên, c.h.ử.i thẳng một tràng:
— “Con tiện nhân ! Cô dám đ.á.n.h chồng nông nỗi , lột da cô họ Vương!”
Tiếng quá chói tai, Tô Vãn Ninh đưa điện thoại xa một chút:
— “Bà Vương, xin hỏi Vương Tổng đang ở bệnh viện nào? Tôi qua thăm?”
Bà Vương địa chỉ, đồng thời đe dọa nếu cô nhanh chóng tới thì sẽ khiến cô thấy mặt trời ngày mai.
Tô Vãn Ninh tai lọt tai , đó bắt xe tới cửa phòng hồi sức tích cực nơi Vương Tổng đang .
Một hàng vệ sĩ đen sì kín lối . Dẫn đầu là bà Vương, ánh mắt hung dữ như nuốt sống Tô Vãn Ninh.
Thấy cô một đến, bà bất ngờ nổi giận đến đỉnh điểm, lao thẳng tới, giơ tay tát về phía mặt Tô Vãn Ninh.
Ngay giữa trung, Tô Vãn Ninh nhanh tay giữ chặt cổ tay bà hất mạnh :
— “Bà Vương, đến đây để chịu đánh, đến để đàm phán điều kiện.”
Bà Vương tức đến giậm chân:
— “Con tiện nhân! Đánh chồng thành thế còn dám ngông cuồng? Người ! Đánh c.h.ế.t nó cho , chịu trách nhiệm!”
Vệ sĩ ùn ùn lao về phía Tô Vãn Ninh.
Cô lùi từng bước, đề phòng hít sâu hét to với bà Vương:
— “Bà Vương, dám tới gặp bà, thì trong tay nhất định thứ mà bà e ngại!”
Bà Vương thèm để ý:
— “Đừng nó nhảm, đ.á.n.h ngay!”
Tim Tô Vãn Ninh thót , cô định nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng đúng lúc Phó Thần chắn ngay lưng cô.
Giọng lộ rõ sự lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-30-ky-don-bai-nai.html.]
— “Vãn Ninh, em chứ? Chuyện của Vương Tổng , đừng lo, để giải quyết.”
Cô hoảng hốt kéo góc áo , liên tục nháy mắt hiệu:
— “Anh mau , nguy hiểm lắm.”
Phó Thần vỗ nhẹ mu bàn tay cô trấn an:
— “Đừng sợ, bảo vệ em.”
Bà Vương ở nhà nội trợ, quen Phó Thần, chỉ thấy tự lượng sức:
— “Xử cả hai đứa nó cho !”
Vệ sĩ lập tức vây kín, chuẩn tay. kịp chạm tới , Phó Thần bước nhanh lên, tay đ.á.n.h gục một tên .
Ngay đó, lượt bẻ gãy cổ tay những vệ sĩ còn .
Chỉ trong chớp mắt, tất cả vệ sĩ đều ngã xuống đất, ôm tay kêu la t.h.ả.m thiết.
Tô Vãn Ninh vui mừng bước tới, cong cong khóe mắt :
— “Phó tổng, ngờ còn thủ thế , thật sự cảm ơn .”
Phó Thần mỉm :
— “Tôi vẫn luôn luyện tán thủ, với đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Thấy tình hình, bà Vương hoảng loạn, vội lấy điện thoại gọi báo cảnh sát:
— “Tô Vãn Ninh, đừng tưởng chuyện kết thúc như ! Tôi sẽ để cảnh sát bắt cô, khởi tố cô tội cố ý gây thương tích, cho cô sống bằng c.h.ế.t trong tù!”
Tô Vãn Ninh lạnh, bước mặt bà , thong thả mở một đoạn ghi âm.
— “Để nếm thử mùi vị nhé.”
— “Anh sẽ yêu thương em thật , với mỹ nhân luôn thương hương tiếc ngọc.”
Loa ngoài phát giọng của Vương Tổng.
Sắc mặt bà Vương lập tức tái xanh từng chút một, rõ ràng bà cũng nhận giọng chồng .
Bà Vương tức đến phát điên, lập tức cúp máy, lao tới định giật điện thoại:
— “Con tiện nhân, xóa ghi âm !”
Tô Vãn Ninh dễ dàng tránh .
Sắc mặt Phó Thần cũng tối sầm, định tiến lên giúp, nhưng Tô Vãn Ninh giơ tay ngăn :
— “Phó tổng, chuyện tự giải quyết . Để , sang bên nghỉ ngơi.”
Anh đè nén bất mãn, khẽ một tiếng “Được”, nhường chiến trường cho cô.
Tô Vãn Ninh đối diện ánh mắt căm độc của bà Vương, lạnh lùng uy hiếp:
— “Bà thử cướp thêm nữa xem? Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt công ty nhà bà niêm yết. Một khi đoạn ghi âm tung , kết cục của nhà họ Vương sẽ , e rằng bà Vương hiểu rõ hơn .”
Câu cực kỳ tính răn đe, quả nhiên bà Vương dám manh động nữa.
Bà hít sâu, siết chặt nắm tay:
— “Rốt cuộc cô làm gì?”
Tô Vãn Ninh lấy đơn bãi nại in sẵn:
— “Tôi bà ký tên, đồng thời từ nay về tìm gây phiền phức nữa.”
Bà Vương trừng mắt:
— “Cô… mơ!”