Đương nhiên, bao nhiêu năm nay Mạnh Minh Thịnh cũng từng hỏi thêm một câu nào.
Không ngờ bắt gặp.
Vì thẳng thắn hỏi, Mạnh Nhược Hinh cũng ý định giấu giếm.
Cô gật đầu: “ .”
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Một lát , Mạnh Minh Thịnh cô với ánh mắt phức tạp, trong mắt chứa đựng sự xót xa: “Em đưa con gái về ?”
Muốn, đương nhiên là .
Mạnh Nhược Hinh trả lời , đưa con gái về, nào dễ dàng đến thế?
Giờ cô là Mạnh Nhược Hinh, Giản An.
Cô còn những việc khác cần làm, đó, cô thể thừa nhận phận Giản An.
Cũng thể mang Đồng Đồng .
Có lẽ là thấu suy nghĩ trong lòng cô, Mạnh Minh Thịnh liếc cô một cái, cuối cùng thêm gì nữa.
Khi về đến Nam Thành.
Đã là tám giờ tối.
Mạnh Nhược Hinh bước khách sạn, nhưng ở cửa thấy Dạ Đình Thâm đang đợi lâu.
"Dạ tổng, tìm ạ?" Mạnh Nhược Hinh chủ động bước tới, hỏi một câu.
Nghe tiếng, Dạ Đình Thâm đang dựa xe liền thẳng .
Anh Mạnh Nhược Hinh, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc đang cuộn trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xin-hay-buong-tay/chuong-32.html.]
Anh mím chặt môi, ánh mắt đỏ ngầu: "Cô ?"
Trong giọng ẩn chứa sự tức giận kìm nén, quen thuộc mà khiến cảm thấy khó chịu.
Mạnh Nhược Hinh cau mày, theo bản năng lùi : "Tôi về Hải Thành một chuyến, Dạ tổng chuyện gì ?"
Nghe thấy lời , vẻ căng thẳng của Dạ Đình Thâm chợt giãn trong giây lát.
"Lần , cô đừng đột nhiên biến mất như ."
Bên tai cô ong lên vì câu đó, tim cũng lỡ mất mấy nhịp.
Đồng tử Mạnh Nhược Hinh run rẩy, "Dạ tổng ... là ý gì?"
Cô đợi câu trả lời.
Vì hình cao lớn của Dạ Đình Thâm đổ sụp về phía cô ngay đó.
"Dạ Đình Thâm, ?!"
—
Khách sạn Mạnh Thị, phòng cao cấp.
Người đàn ông giường nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt .
Mạnh Nhược Hinh bên mép giường, ánh mắt phức tạp Dạ Đình Thâm.
"Dạ Đình Thâm, rốt cuộc đang làm cái quái gì ?" Khóe môi cô bất lực nở một nụ khổ, cơ thể khẽ động, lòng bàn tay siết chặt hơn.
Dạ Đình Thâm đang sốt cao mê man, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lông mày nhíu chặt hơn một chút, lẩm bẩm: "Đừng , Giản An."
Tim cô như thắt .
Mạnh Nhược Hinh cụp mắt xuống, nếu gọi cái tên , cô tuyệt đối sẽ tự đa tình, nhưng khi bệnh đến mê man, cái tên gọi chỉ Giản An.
mà, như chứ?