Xé Xác Người Giúp Việc Muốn Trèo Lên Làm Bà Chủ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-08-03 14:27:20
Lượt xem: 433

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tin hai gì.

“Bố, bố định vì một giúp việc mới đến hai tháng mà đuổi đứa con gái ruột bố nuôi 22 năm ?”

Bố né tránh ánh mắt, “Tiểu Phương là khổ mệnh, tính con làm ầm ĩ, khó khăn lắm mới về nhà ở vài ngày, con yên tĩnh một chút .”

Mẹ cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay , bảo đừng nữa.

lúc điện thoại của reo, một câu “con ăn no về phòng điện thoại.

Điện thoại là bạn gọi đến, mấy ngày nữa là sinh nhật nó, buổi tối hẹn ăn, hỏi tiện thể khám sức khỏe , nó là bác sĩ nên giá nội bộ.

Ngắt máy bước khỏi phòng, liền thấy đang dọn dẹp bát đũa, còn ba với Lưu Phương thì sát ghế sofa xem TV  mật.

Tôi cao giọng chất vấn: “Mẹ, đang làm gì ?”

Ba đầu liếc một cái: “Có gì mà làm quá, dì Lưu của con đau tay, con giúp rửa bát một chút thôi.”

Lưu Phương thấy sắc mặt , liền dậy từ chối: “Thôi để làm cũng .”

Tôi bật lạnh, kéo về phía : “Được, dì làm , xem TV với con.”

Mặt Lưu Phương lập tức cứng , cuối cùng đành lặng lẽ phòng ăn dọn bát đũa.

Ba tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cốc trong tay cũng đặt mạnh xuống bàn , khiến nước b.ắ.n tung tóe.

Mẹ giật nảy , còn thì lên tiếng: “Dì Lưu, rửa bát xong thì tiện tay lau luôn cái bàn nhé.”

Ba lúc im lặng, cầm khăn giấy lau sạch bàn .

Ồ, đau lòng cho Lưu Phương lắm nhỉ?

Chưa yên bao lâu, trong bếp liền vang lên tiếng bát đĩa vỡ và tiếng thét chói tai của Lưu Phương.

Ba lập tức bật dậy khỏi ghế, cuống quýt chạy bếp, cũng kéo theo.

“Có chuyện gì thế? Có thương chỗ nào ?”

“Không cẩn thận làm vỡ cái cốc của Giai Giai, lúc cúi xuống nhặt thì đứt tay.”

Lưu Phương chìa ngón tay thương cho ba xem, ông liền cẩn thận lấy băng cá nhân dán cho bà .

Tôi động tác thiết của hai họ, vẻ mặt đau lòng của , khẽ nhíu mày.

Lưu Phương bỗng tỏ yếu ớt: “Giai Giai, con trách dì đấy chứ?”

Tôi khoanh tay ngực, lạnh lùng : “Không trách.”

Lưu Phương mừng rỡ, định gì đó thì cắt lời:

“Cái cốc đó là bạn con mang từ Úc về, quy tiền thì ba nghìn tệ, trừ lương tháng của dì nhé.”

Định chơi trò vờ vịt mặt ? Cũng soi gương xem là thứ gì.

“Dựa chứ?”

Lưu Phương lập tức nổi đóa: “Cái cốc rẻ rách mà ba nghìn tệ? Ở vỉa hè ba đồng một cái còn ai thèm mua, cô cố tình bắt nạt !”

Tôi móc điện thoại , đưa hóa đơn mua hàng mà bạn gửi để mặt bà .

Vừa thấy hóa đơn, Lưu Phương lập tức ôm lấy cánh tay ba : “Anh Triệu, em cố ý mà…”

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xe-xac-nguoi-giup-viec-muon-treo-len-lam-ba-chu/chuong-2.html.]

Ba nhẹ nhàng vỗ tay bà , trừng mắt với : “Bà là dì họ của con, đều là trong nhà, con so đo làm gì? Cùng lắm thì ba chuyển tiền cho con.”

Lưu Phương đắc ý liếc một cái, mặt mày đầy vẻ khiêu khích: “Cảm ơn Triệu. Chỉ là... tay em thương , mấy cái bát đành…”

Ba sang : “Tiểu Phương tay thương, đụng nước , mấy ngày tới em lo việc nhà nhé.”

Mẹ gì.

“Rầm!”

Tôi cầm cái ấm tử sa mà ba yêu quý nhất, nện thẳng xuống đất, ba sợ đến giật cả khóe miệng, chạm ánh mắt lạnh lùng của thì lập tức tỉnh .

Tôi nhạt lên tiếng: “Ba, là để con làm việc nhà , tiện học hỏi thêm chút?”

Tôi cố tình đấy!

Cố tình để ba thấy tất cả những điều !

Muốn đập đồ ? Ai chẳng !

“Để ba làm! Để ba làm! Mấy hôm nay công ty cũng việc gì, ba lo hết!”

Ba đeo găng tay, bắt đầu dọn đống bừa bộn đất.

Lưu Phương định đưa tay giúp, nhưng mặt dám, đành cụp đuôi lủi phòng.

Tôi thấy vành mắt đỏ, liền kéo bà phòng, nhỏ giọng hỏi:

“Mẹ, thật cho con , rốt cuộc bọn họ là chuyện gì?”

Mẹ tiếp tục thút thít.

Tôi sợ nhất là , ôm lấy bà nhẹ nhàng dỗ:

“Không , con luôn về phía . Nếu thật sự và ba thể sống tiếp với , ly hôn cũng , con nuôi .”

“Đừng bừa.”

Cuối cùng cũng chịu mở miệng:

“Chắc là thấy dì con khổ nên mới quan tâm nhiều chút.”

Tôi bật , “Mẹ, nghĩ con ?”

Mẹ sang an ủi :

“Bình thường ba con cũng với lắm, từng đánh chửi gì, tiền cũng đưa hết cho giữ. Phụ nữ như , còn mong gì hơn ngoài một cuộc sống yên ?”

“Mẹ cũng đừng lo cho con, con sắp nghiệp , bạn trai ? Mẹ giục con , chỉ là... con cũng hai mươi hai tuổi .”

Tôi hiểu rõ tâm lý của , lẽ là kiểu né tránh, cũng vì ba thao túng tâm lý (PUA) suốt bao năm qua.

Tôi nhất định kéo khỏi cảnh .

5

Tôi thở dài: “Mẹ đừng đánh trống lảng nữa, thì thôi .”

Về phòng, lăn qua lộn ngủ nổi.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của Lưu Phương là thấy như nuốt ruồi, buồn nôn chết.

Quốc khánh chỉ nghỉ bảy ngày, nhất định giải quyết dứt điểm chuyện trong tuần .

Sáng sớm hôm , lập tức chạy đến siêu thị điện máy mua camera giám sát, nhân lúc trong nhà ai liền lắp từng ngóc ngách.

Loading...