4.
Cô gái ngất xỉu   đưa  linh đường. Tôi tưởng  thứ  yên ,  còn chuyện gì của  nữa, chỉ nghĩ đến việc sửa xe  nhanh chóng rời .
 mưa càng lúc càng lớn, linh đường tĩnh lặng đến đáng sợ,   đều  vẻ mặt kỳ lạ.
Ông lão là   quyền phát ngôn cuối cùng, ông thở dài : "Đưa nó cho   !"
Rồi đôi lắc tay vàng rồng phượng  đưa cho . Cầm đôi lắc tay , phản ứng đầu tiên của  là nó nặng quá! Chắc chắn là vàng thật, giá trị  hề nhỏ!
Người nhà của nạn nhân thở dài : "Người c.h.ế.t là quan trọng, chúng   thể trái ý cô , cô gái    cô  nhập  ,  gì cũng  đưa cho  đôi lắc tay , coi như là cảm ơn  vì  đưa cô  một đoạn đường cuối."
"Á?"
Tôi ngây  mất một lúc mới hiểu .
"Cô  c.h.ế.t vì tai nạn, t.h.i t.h.ể  đáng sợ,  tài xế nào dám chở,  là  duy nhất nhận chở cô , cô  cảm ơn ."
Thảo nào ông lão trả  ba nghìn tiền một đêm!
Tôi từ chối vài , nhưng trong lòng    đôi lắc tay , nếu bán  trả nợ,  sẽ dễ thở hơn  nhiều.
Người nhà cũng hiểu ý ,  vài câu xã giao   nhạt, họ ném đôi lắc tay lên xe .
Lạ thật,  khi đôi lắc tay rơi lên xe, mưa cũng ngừng, xe cũng  thể nổ máy ,  vội vàng nổ máy rời .
Về đến nhà, ông lão cũng   với ánh mắt khác, lập tức trả tiền công cho . Tôi   gì về đôi lắc tay, cứ  mà giữ .
Ông lão hài lòng về : "Tối mai còn  ? Tôi lúc nào cũng thiếu tài xế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xe-tang-trong-dem-khuya/chuong-4.html.]
"Vẫn là tiền công  ?"
Ông lão suy nghĩ một lúc  đồng ý: "Tiền công vẫn như cũ, ba nghìn một đêm, nhưng... tối mai  yêu cầu,  sẽ trả thêm một nghìn."
"Còn yêu cầu gì nữa? Làm tài xế mà còn  yêu cầu?" Để lấy bốn nghìn đồng,  cắn răng đồng ý: "Yêu cầu gì?"
"Thi thể tối mai tính cách  mạnh,    mặc đồ đỏ, bất kỳ chỗ nào   cũng    màu đỏ!"
"Chỉ   thôi?" Tôi  khẩy, "Chuyện  dễ mà! Biết , tối mai   tới!"
Như lời ông lão,   lục lọi  quần áo trong nhà, kể cả đồ lót và tất cũng đều chọn màu đen trắng,   chút màu đỏ nào, ngay cả đỏ nhạt cũng  .
Ban ngày,  bán đôi lắc tay,  ngờ nó nặng thật, bán  ba vạn! Chỉ trong một đêm,  kiếm  ba vạn ba, giải quyết  phần lớn khó khăn tài chính.
Tiền đến nhanh thật!
Giờ   còn sợ nữa, thậm chí bắt đầu mong trời tối thật nhanh.
Khi trời tối,   đến nhà tang lễ, thấy ông lão nghiêm nghị, ăn mặc trang trọng, ông luôn cầm một điếu thuốc,  hút cũng  dập, cháy hết  tiếp tục, miệng lầm bầm gì đó.
Ông lão bảo  lái xe tang đến,  đó   bắt đầu khiêng t.h.i t.h.ể lên xe...
Lần  t.h.i t.h.ể  kỳ lạ, ngoài bao đựng t.h.i t.h.ể còn  bọc một tấm bùa vàng to, t.h.i t.h.ể  cứng và thẳng, giống như xác ướp,  khiêng lên xe.
Ông lão giúp  đóng cửa xe,  gắn điếu thuốc  cửa,  đưa cho  một địa chỉ và thúc giục  .
"Đi thôi, nhớ là  đường đừng dừng , cũng đừng  đồ đỏ."
Tôi gật đầu, nhận lấy địa chỉ   , suýt nữa thì ngất .
Địa chỉ  là nghĩa trang,  chở t.h.i t.h.ể đến đó ?