Cha Tô giật , giọng lộ rõ vẻ kinh ngạc xen chút bực dọc khó phát hiện, “Nó là học sinh cấp ba mà, thành kiệt sức kiểu ?”
lúc đó, đẩy cửa bước .
Trong phòng bệnh, Tô Di Phương đeo mặt nạ dưỡng khí, mê man giường.
Sắc mặt còn trắng hơn cả tấm ga trải giường.
Ba nhà họ Tô cùng bác sĩ chủ trị đang vây quanh bên giường.
Thấy bước , Tô phu nhân lập tức như bắt nơi trút giận, mắt đỏ hoe chỉ : “Là mày, chắc chắn là mày! Từ khi mày về, Di Phương từng ngày nào yên . Có mày khắc nó ? Đồ chổi!”
Cha Tô nhíu mày, gì, nhưng ánh mắt đầy dò xét và hài lòng.
Tô Minh Vũ thì mang vẻ mặt “ đến gây rối gì nữa đây”.
Tôi đặt cặp xuống, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vô tội: “Mẹ, thể thế ? Chị bệnh, con cũng lo mà.”
Tôi bước đến bên giường, Tô Di Phương đang hôn mê, khẽ thở dài: “Thật , con hình như một chút nguyên nhân.”
Trong tích tắc, ánh mắt đều đổ dồn về phía .
“Con gì? Mau !”
Cha Tô giục giã, giọng sốt ruột.
Tôi chớp mắt, làm vẻ đang nhớ : “Hôm , con hình như vô tình thấy chị đang lẩm bẩm trong phòng, gì đó như hệ thống, điểm vận khí, cướp đoạt… cả mấy từ như nhân đôi, phản phệ gì đó, mà nổi cả da gà.”
“Hệ thống? Cướp đoạt?” Tô Minh Vũ bật khẩy, “Tô Di Phương chơi game đến mức tẩu hỏa nhập ma chắc?”
sắc mặt của Cha Tô và Tô phu nhân đồng loạt biến đổi.
Hai liếc , trong mắt là sự hoang mang lẫn nghi ngờ khó giấu.
【Drama bùng nổ! Drama bùng nổ!】
【Hóa cha đều cả! Là họ đồng lõa.】
【Cả nhà đều thối nát!】
【Chị gái ơi mau vạch trần mặt nạ của họ !】
14
“Mày bậy cái gì hả?”
Tô phu nhân gào lên phản bác nhưng rõ ràng thiếu tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xa-tien-cho-toi-ba-dieu-uoc/8.html.]
“Tôi bậy,” tiếp tục châm lửa, ánh mắt “ngây thơ” sang Cha Tô, “Ba, , hai cũng một chút đúng ? Con nhớ hình như , thấy hai bảo với chị là ‘tận dụng’ gì đó mà?”
Câu như một quả sét đ.á.n.h thẳng xuống đầu, khiến sắc mặt Cha Tô và Tô phu nhân lập tức trắng bệch.
“Con, con lầm !”
Cha Tô quát to, nhưng trong ánh mắt giấu sự hoảng loạn.
lúc đó, Tô Di Phương giường bệnh vẻ kích động bởi cuộc tranh cãi.
Cô bỗng co giật một cái.
Đôi môi mặt nạ dưỡng khí khẽ mấp máy, phát những tiếng thì thào cực kỳ yếu ớt nhưng đủ để tất cả trong phòng rõ:
“Hệ thống… Bạch Dương… điều ước… nhân đôi… của … tất cả… đều là của … trộm… cướp…”
Những mảnh từ rời rạc, ghép thành ý nghĩa rõ ràng đến đáng sợ.
Căn phòng như chìm cái c.h.ế.t tĩnh lặng.
Cha Tô và Tô phu nhân cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch còn giọt máu.
Tô Minh Vũ cũng sững sờ.
Cậu Tô Di Phương giường bệnh, ba , cuối cùng ánh mắt rơi .
Há miệng định gì đó nhưng một chữ cũng thốt nổi.
Bác sĩ điều trị đẩy đẩy gọng kính, thông minh lựa chọn im lặng, lặng lẽ lùi một bước để giảm độ tồn tại.
Khó trách : nhà giàu dễ sinh kẻ ngu.
Cái nhà khi đúng là bệnh hết cả đám.
Tôi sắc mặt đặc sắc của cả nhà họ, trong lòng lạnh.
Giờ thì sự thật cũng phơi bày .
Tôi phủi phủi bụi tồn tại ba lô, giọng thản nhiên:
“Xem là do chị tham lam quá mức, nên phản phệ ha.”
“Bác sĩ, chắc còn việc gì ở đây nữa đúng ? Tôi còn về làm bài tập, xin phép về .”
Nói xong chẳng thèm liếc bọn họ thêm cái nào.