Vượt lên chính mình - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-09-11 14:27:13
Lượt xem: 599

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điện thoại, giọng tràn đầy áy náy và xin .

"Tiểu Nhu, chủ tịch đối tác nhất quyết bọn thêm một ngày, nếu sẽ hủy hợp tác, hôm nay thật, thật sự về kịp... Mai chồng sẽ bù sinh nhật cho em, đảm bảo sẽ khiến em –"

"Em sốt ." Tôi ngắt lời .

"Khó chịu lắm ?" Anh lo lắng hỏi.

Tôi ngoài cửa sổ, giọng bình lặng.

"Vậy Giang Tự, vẫn thể về ?"

Anh gì, dường như đang do dự, nhưng vài giây im lặng, bỗng nhiên giọng trộn lẫn tiếng thở dốc nặng nề vang lên:

"Xin Tiểu Nhu, hôm nay thật, thật sự về kịp..."

Ngày hôm đó.

Tôi giường cả ngày.

Còn họ, từ sáng đến tối, tổng cộng "điên cuồng" năm . Hai kịch tính nhất.

Một là để tránh Mãn Mãn, hai trốn trong bếp, Hạ Tranh chỉ lộ mặt .

Một khác.

Là khi Giang Tự đang mặt đầy áy náy gọi điện thoại cho .

8

Giang Tự ôm một bó hoa lớn bước nhà.

Vừa thấy , liền vứt hành lý và hoa xuống, xông đến ôm .

"Vợ ơi, nhớ em nhiều lắm."

Tôi chăm chú khuôn mặt .

Đó là Giang Tự quen thuộc của .

Nỗi nhớ mặt cũng giả.

Trong chốc lát chút hoảng hốt.

Người đàn ông trong camera đó là ai?

"Quầng thâm mắt của em nặng lắm, thức khuya làm PPT ?"

Anh nâng mặt lên, tỉ mỉ , ngón tay vuốt ve mặt .

Trong đầu chợt lóe lên những hình ảnh về ngón tay , liền giật mạnh khỏi , mặt thùng rác nôn khan một trận, đó chạy nhà vệ sinh rửa mặt.

"Không hết sốt ? Là , hôm qua đáng lẽ nên tìm cách về ngay mới !"

Giang Tự theo , vẻ mặt xót xa hối hận.

Tôi đẩy , yếu ớt :

"Đã khỏi ."

Anh chớp chớp mắt, xoay mở hành lý , lấy một chiếc hộp tinh xảo.

"Vợ ơi, chúc mừng sinh nhật, tuy muộn một ngày."

Thấy động đậy, hứng thú mở hộp .

Tôi liếc sợi dây chuyền pha lê trong hộp, nhạt giọng hỏi: "Đây là bất ngờ lớn dành cho sinh nhật em ?"

Ánh mắt lóe lên hai cái, nở nụ .

"Anh chọn lâu, em thích ?"

Tôi ngẩng đầu : "Dây chuyền của thương hiệu , tặng em năm , quên ?"

Anh sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vuot-len-chinh-minh/chuong-8.html.]

"Không là mua tạm bợ đấy chứ?"

Tôi khẽ một tiếng.

Im lặng hai giây, bỗng nhiên sầm mặt xuống, giọng lớn hơn vài phần.

"Tiểu Nhu, em nghĩ như ? Đây đích thực là món quà chọn lâu. Nếu em trách vì công việc mà lỡ sinh nhật em nên trong lòng bực bội, thể hiểu , nhưng dù là vợ chồng nữa, em cũng nên tùy tiện chà đạp tấm lòng của khác như ."

Tôi là cực kỳ giỏi tranh cãi với khác.

Hồi nhỏ tránh né cãi vã với bố , bạn học.

Lớn lên tránh né cãi vã với Giang Tự, đồng nghiệp.

Từ nhỏ đến lớn, một khi bước giai đoạn mở đầu của những cảnh tượng như , liền bắt đầu căng thẳng, đỏ mặt, run tay.

Nghiêm trọng hơn, thậm chí còn mất khả năng ngôn ngữ.

Không ai hiểu rõ điều hơn Giang Tự.

Những khi chúng gặp chuyện vui, gần như ngay lập tức sẽ hoảng sợ xin . Bất kể đúng sai, trong tiềm thức chỉ giải quyết tình huống hiện tại càng nhanh càng .

Lúc , Giang Tự đó vẻ mặt thất vọng, chờ đợi tự kiểm điểm.

, như những .

Chỉ lặng lẽ một cái, xoay thư phòng.

"Tiểu Nhu –"

Anh gọi một tiếng, giọng kinh ngạc.

Tôi đang giường thành phần cuối của PPT, Giang Tự nhíu mày bước .

Anh liếc màn hình máy tính của , vẻ mặt dịu một chút, xuống bên giường.

"Là đúng, vốn hứa với em là sẽ về sinh nhật, kết quả lỡ làng về kịp, em giận là đúng thôi. Anh , năm đó em vì mà rời xa bố , cùng thành phố xa lạ , hy sinh nhiều –"

Tôi bình tĩnh mở lời: "Anh hiểu lầm , em rời xa bố ."

"Được , , bây giờ em gì cũng đúng."

Anh tủm tỉm : "Tiểu Nhu, em xưa nay mềm lòng, nên cũng đừng giận nữa ?"

Tôi cụp mắt xuống.

"Giang Tự, nhớ bác sĩ đánh giá chứng rối loạn lo âu xã hội của em thế nào ?"

Anh : "Nói là em vì sợ đánh giá trong giao tiếp xã hội, dẫn đến phản ứng thể chất. Em gần như khỏi . Bây giờ xem quyết định làm của em lúc đó là đúng."

Tôi gật đầu: "Chứng rối loạn lo âu của em, bắt nguồn từ những tổn thương thời thơ ấu, từ bố em. Sau em hiểu , chỉ khi rời khỏi nguồn gốc đó, em mới thể thở phào nhẹ nhõm. Vì em chọn rời xa họ, dù mỗi họ gọi điện thoại đều mắng em bất hiếu."

Anh nhướng mày: "Sao tự nhiên em chuyện ?"

Tôi khẽ thở dài.

"Giang Tự, lẽ em tính cách yếu mềm, vô dụng, nhút nhát, nhưng bản chất, em mềm lòng."

Anh hỏi : "Vậy thì ? Em định giận bao lâu nữa?"

Tôi im lặng hai giây.

"Mấy năm nay, em vất vả lắm mới thoát khỏi chứng lo âu do gia đình nguyên sinh gây , cho nên Giang Tự, em sẽ để rơi một nỗi lo âu mới."

Khi Giang Tự rời , vẻ mặt thoải mái pha lẫn chút buồn .

Tôi lặng lẽ một lát, cầm điện thoại lên.

Màn hình vẫn dừng ở dòng trạng thái của Hạ Tranh.

Sáng nay cô đăng một bức ảnh.

Là bộ figure phiên bản giới hạn của nghệ sĩ Nhật Bản mà từng ngày đêm mong ngóng, đợi mãi hàng.

Kèm chú thích:

【Quà kỷ niệm của khác tặng, là hàng quý hiếm, bản hứng thú, tặng miễn phí.】

Loading...