Ngày càng nồng, ngày càng tanh tưởi, hiểu khiến nhớ đến cơn ác mộng trong căn thạch thất, khi Trang Ngạn đ.â.m xuyên mạch m/á/u.
Là mùi m/á/u.
Không từ lúc nào, cánh cửa mở .
Bạc Âm thô bạo kéo trong, đóng sập cửa , nghiêng đầu cợt: "Nghe rõ ?"
Hắn , đang lén.
Con dường như cái gì cũng , thứ đều gọn trong lòng bàn tay , làm gì cũng thừa sức kiểm soát.
Ta gì, chỉ nước mắt tự chủ mà lặng lẽ rơi xuống.
Hắn chút biểu cảm, nâng cằm lên, ngón tay cái lướt qua khóe mắt, lau những giọt lệ nóng hổi.
"Nửa nén hương trôi qua, bên ngoài một tiếng động, nàng bao nhiêu c/h/ế/t ?"
Ta rùng một cái, dám tưởng tượng mùi m.á.u tanh nồng nặc ngoài đại diện cho điều gì.
Mắt nhòe nước, quanh phòng, mới phát hiện tất cả cửa sổ đều đóng chặt, kín kẽ đến mức một tia gió lọt qua. Bên cạnh Bạc Âm xuất hiện hai thị vệ áo đen tóc đen, lặng lẽ cạnh cửa, hệt như bóng ma hề sự hiện diện.
"Hoàng thúc Diệp ? Vương gia làm gì ? Người ?"
"Hắn là vương, là dị tính vương, nàng nghĩ thể làm gì ?"
Bạc Âm xách quăng xuống cạnh bàn, hờ hững bổ sung: "Hắn rời nhẹ nhàng, dù hai nhóm thích khách đêm nay đều nhắm và nàng."
"Ta?"
Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy mùi m/á/u dường như càng lúc càng gần, đến mức cửa đóng chặt cũng chẳng thể ngăn .
Giữa màn đêm im lặng, rốt cuộc bao nhiêu lấy mạng ? Lại bao nhiêu liều c/h/ế/t để bảo vệ ?
Bạc Âm giải thích, ngược , hỏi: "Vương phi nghĩ xem, nếu nàng và đám tỷ bất tài, yếu ớt nuôi dưỡng bên ngoài hoàng cung, các thể sống quá mấy ngày?"
Ta hiểu đang gì.
cầm chén rượu, chậm rãi nâng lên, tự hỏi tự trả lời: "Một ngày. Một ngày cũng sống nổi. Tàn quân của Thương Dương quân, dư đảng nhà ngoại của Thái hậu, tàn dư của các thế lực phản loạn Hoàng thượng tiêu diệt, nghĩa sĩ giang hồ, dân chúng mất vì chiến tranh chinh phạt... Bất kỳ phe nào cũng đủ g/i/ế/t các ngươi hàng chục ."
Thương Dương quân, . Đó là quân đội của Bạc lão tướng quân, từng lập công lao hiển hách, nhưng khi lão tướng quân qua đời, quân đội liền giải tán trong bi thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vuong-gia-xin-giu-mang/14.html.]
Thái hậu, cũng . Phụ hoàng từng , Thái hậu nhân từ, hiền đức, khi còn sống giúp trị quốc, vô cùng đắc lực.
Còn chiến tranh chinh phạt? Sao thể giống như lời Bạc Âm ?!
Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, đó kéo ngoài, men theo con đường cũ mà xuống lầu.
Những thị vệ áo đen mở đường, t/h/i t/h/ể chất đầy bậc thang họ hờ hững gạt sang một bên, chẳng khác nào quét đám thịt thối.
M/á/u loang ướt ván gỗ, rỉ qua từng bậc thang, chậm rãi chảy xuống , từng tầng, từng tầng một...
12.
T/h/i t/h/ể đám hắc y nhân chất đống hai bên đại sảnh, đen kịt, ẩm ướt, giống như những bao tải lớn vứt chồng lên , tạo thành từng ngọn núi nhỏ. M/á/u tươi sền sệt rỉ từ tầng đáy, chảy tràn mặt đất.
Đây là Túc Thành, là hoàng đô!
Thời thái bình, ngay chân thiên tử, mà chỉ trong một đêm, đến hơn năm mươi mạng g/i/ế/t.
Bên ngoài Thính Triều Các, sương nước từ mặt hồ bắt đầu lan tỏa, ngăn cản mùi m/á/u tanh khuếch tán sang hai bờ sông.
Lúc sang canh ba, nhưng hội đèn Thượng Nguyên vẫn tàn. Hai bên bờ vẫn đông như hội, ánh đèn rực rỡ, huyên náo tưng bừng.
Trên con phố dài của nội thành, thiếu niên nam nữ tay cầm đèn lồng đuổi bắt bên bờ sông, trẻ con nháo, nam nhân ha hả, hàng quán rộn ràng tiếng rao, ca nữ thướt tha cất giọng ngân nga.
Tất cả những thanh âm đó hòa quyện thành một bản hòa tấu xa xăm và trầm lắng, ngăn cách với tòa lầu cô lập giữa sông.
Bạc Âm thản nhiên giơ chân đá văng một cánh tay vắt ngang lối , cánh tay căng đầy gân xanh, vẫn còn nắm chặt một con d.a.o găm, lưỡi d.a.o vương một chút thịt nát đỏ tươi.
Hắn siết chặt lấy vai . Nếu nhờ , lẽ chẳng còn sức để bước xuống cầu thang nữa.
Mấy thị vệ áo đen dọn dẹp xong t/h/i t/h/ể, ghé tai báo cáo điều gì đó, khóe môi Bạc Âm giãn một chút.
Hắn kéo gần, châm chọc: "Mới thế mà chịu nổi ?"
Cổ họng khô rát như lửa đốt, vị m/á/u tanh nồng tràn ngập khoang miệng, nuốt xuống mà cứ ngỡ như đang nuốt từng ngụm m/á/u tươi.
"Vương gia... về."
"Về ?"
"Về nhà..."
Thật , về cái viện nhỏ rách nát của . Nếu thể, cả đời cũng bước chân ngoài nữa.
Bạc Âm như chuyện gì nực lắm, nhếch môi giễu cợt: "Về nhà? Nhà nào? Vương phi thực sự xem vương phủ là nhà ?"