Vùng vẫy - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-14 08:47:22
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thu : “Tôi và những khác luôn khinh thường , nhưng gia đình quan tâm, lúc đó thực sự sắp sống nổi mới tìm đến . Bao nhiêu năm nay, vật lộn tự biến thành hàng hóa, nhưng cuối cùng vẫn là một m.á.u thịt. Nếu tìm về chỉ để sỉ nhục nữa, thể cầu xin , hãy tha cho một ?”

 

“Sỉ nhục?” Thẩm Kế Minh lạnh giọng , “Cậu nghĩ, đang sỉ nhục cô ?”

 

Lâm Thu mím môi: “Không ?”

 

“Nếu các thật sự coi , đăng những bức ảnh đó lên mạng, để nhạo?”

 

Thẩm Kế Minh lạnh lùng : “Ý ?”

 

Lâm Thu hít sâu một , mở album ảnh điện thoại, đưa ảnh chụp màn hình cho Thẩm Kế Minh xem. Tiêu đề nổi bật là: “Nữ du học sinh nào đó hổ, bán chỉ để leo lên.”

 

Những chủ đề tương tự xuất hiện buổi hòa nhạc, và Thẩm Kế Minh dập tắt nó ngay lập tức.

 

thời điểm , sớm hơn cả buổi hòa nhạc.

 

Thẩm Kế Minh lật từng bức ảnh, bộ đều là hình ảnh Trì Lạc làm hài lòng , đôi khi nịnh nọt, đôi khi sắc mặt . Mỗi bức ảnh đều lộ vẻ cẩn thận, dè dặt.

 

Đột nhiên, ngón tay dừng . Trong bức ảnh chụp màn hình một con thú nhồi bông. Khóa kéo của con thú kéo xuống, bên trong lõi bông một mảnh giấy, đó sáu chữ.

 

“Em yêu , Thẩm Kế Minh.”

 

Trái tim Thẩm Kế Minh như thắt đột ngột. Anh nhớ con thú nhồi bông , là con mà chính miệng vứt hôm đó.

 

Và căn hộ đó, ngoài và Trì Lạc, chỉ một thể , Hứa Mộng.

 

Thẩm Kế Minh đột nhiên siết chặt điện thoại, thể tin bức ảnh đó, lâu , giọng khàn khàn cất lên.

 

“Tôi .”

 

Lâm Thu : “Tối hôm đó Trì Lạc dùng tiền để dẹp vụ . Cậu , khó xử. làm gì?”

 

Thẩm Kế Minh mím chặt môi, làm gì?

 

Tối hôm đó, Hứa Mộng rằng cô thích đồ đạc trong căn hộ.

 

, ngày hôm , gọi Trì Lạc về, ném bộ đồ đạc của cô mặt cô.

 

Trong những món đồ đó, liệu mảnh giấy như thế ? Liệu ẩn chứa một chút tình yêu của cô .

 

Thẩm Kế Minh đột nhiên cảm thấy lồng n.g.ự.c như đ.ấ.m mạnh, đến mức khó thở.

 

Anh bước ngoài, bên ngoài đang đổ mưa.

 

Đứng mái hiên, Thẩm Kế Minh gọi điện cho Hứa Mộng.

 

Hứa Mộng ngạc nhiên mừng rỡ: “Kế Minh, đồng ý với ? Tôi ngay mà…”

 

Thẩm Kế Minh hờ hững cắt lời cô: “Tối hôm đó ở căn hộ, cô làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vung-vay/chuong-9.html.]

Hứa Mộng sững sờ: “Tôi làm gì cả, hôm đó mệt quá nên ngủ sớm.”

 

“Hứa Mộng!” Thẩm Kế Minh lạnh giọng: “Hôm đó, cô thấy gì trong phòng của Trì Lạc.”

 

Hứa Mộng im lặng một lát: “Anh hỏi như , còn cần nữa ? Anh hết ? Tôi chẳng qua chỉ vài sự thật thôi. Cái cô nếu chỉ đơn thuần là hám tiền thì còn tạm, đằng dám thích ư? là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, giúp cô rõ bản là loại gì, sai ?”

 

Thẩm Kế Minh khó tin : “Sao cô trở nên như ?”

 

“Không trai ép ? Một ngoại tình, một giúp , ngày ngày trốn biệt ở chỗ cô nhân tình bé bỏng bên Anh. Khi cần chỗ dựa nhất, bên cạnh một ai. Tôi chỉ đuổi cô , để ánh mắt của chỉ hướng về , gì sai?”

 

Hứa Mộng nghiến răng hét lên: “Với , thật sự ném đồ đạc của cô , ?”

 

Thẩm Kế Minh c.h.ế.t lặng.

 

, ném đồ , đánh mất Trì Lạc, từ đến nay đều là .

 

Anh bất lực kết thúc cuộc gọi, màn đêm đen kịt mắt.

 

Không , gió, những hạt mưa rơi thẳng xuống mặt đất, rơi xuống .

 

Không Trì Lạc.

 

Thế giới đen tối trống rỗng đến vô vọng.

 

Anh hình như, thật sự thể tìm thấy cô nữa .

 

Trì Lạc dường như biến mất màn đêm, vĩnh viễn xuất hiện.

 

Một nỗi đau đớn, một nỗi sợ hãi xa lạ, từ từ lan khắp xương tủy của Thẩm Kế Minh.

 

Anh mở điện thoại, tin nhắn trò chuyện với Trì Lạc dừng ở một câu.

 

“Đợi về.”

 

Thẩm Kế Minh dòng tin nhắn đó, sống lưng từ từ cứng , trả lời một câu.

 

“Anh về .”

 

“Trì Lạc, về .”

 

Không hồi đáp, điện thoại im lìm, một ai trả lời.

 

Mưa lớn như trút nước, trợ lý vội vàng mang ô đến: “Thẩm tổng...”

 

Những lời đó thể .

 

Cậu thấy Thẩm Kế Minh im lặng mưa, nước mưa làm ướt tóc, khóe mắt, để một vệt dài mặt .

 

Cơn mưa lớn ở Anh dường như bao giờ kết thúc.

 

 

Loading...