Vùng vẫy - Chương 20 hết
Cập nhật lúc: 2025-11-14 08:57:03
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc sofa bên cạnh chợt động tĩnh. Lục Cẩm An dậy, sắp rời !
Trái tim bỗng nhiên trống rỗng. Tôi mở mắt , nắm lấy tay Lục Cẩm An, nhưng thấy chỉ dậy, rửa sạch đĩa đựng bánh bàn, cất tủ chén.
Sau đó, phòng ngủ của , khóa trái cửa .
Thực còn một phòng khách nữa, nhưng chỉ ngây ghế sofa. Đầu óc rối bời, hiểu Lục Cẩm An đang làm gì.
Tôi mãi đến sáng hôm . Lục Cẩm An mới mở cửa phòng, như thể chuyện hôm qua từng xảy , .
“Đi rửa mặt, trang điểm .”
Tôi im lặng một lúc, cũng làm theo.
Lục Cẩm An một lát, kéo tay xe, lấy hai chiếc căn cước công dân.
Là của , và của chính .
Tim đập mạnh, một ý nghĩ thể tin nổi nổi lên trong đầu. Tôi ngây ngốc hỏi: “Chúng ?”
Lục Cẩm An khẽ , đưa tay nắm lấy tay trong lòng bàn tay .
Trong tầm mắt dần nhòe vì nước mắt, Lục Cẩm An .
“Đi kết hôn.”
Tôi sững sờ, ngơ ngác Lục Cẩm An.
Vẻ mặt Lục Cẩm An bình thản.
“Trước đây , hôm nay em với , ngày mai thể cưới em. Trì Lạc, bao giờ dối.”
“ mà…” Tôi kéo khóe môi, “ mà, bận tâm quá khứ của em ?”
Lục Cẩm An : “Đó là quá khứ. Người kết hôn với là em của quá khứ, mà là em của hiện tại.”
Lòng bàn tay nóng ấm, nóng dường như lan từ mu bàn tay, kéo dài đến trái tim .
Nước mắt thể kiềm chế nữa, tuôn rơi, như thể trút bỏ phòng . Tôi cần thầm nữa, nghẹn ngào : “ còn hỏi em đồng ý lấy .”
Lục Cẩm An suy nghĩ một lát, nghiêm túc hỏi: “Trì Lạc, em bằng lòng lấy ?”
Lấy Lục Cẩm An, bình thường giản dị , nhiều tiền, nhưng sẽ giao thẻ lương cho em.
Nhà cửa xe cộ đều tên em, tuyệt đối phản bội, tuyệt đối bao giờ từ bỏ em, ?
Mũi cay xè chịu nổi, ngậm nước mắt hôn lên môi Lục Cẩm An: “Em đồng ý.”
Lục Cẩm An dịu dàng , đó, trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng, làm sâu thêm nụ hôn .
Buổi chiều, tại biệt thự.
Thẩm Kế Minh quỳ trong thư phòng suốt đêm. Hứa Mộng đau lòng : “Bố là thể nào để cưới Trì Lạc về nhà! Dù quỳ đến c.h.ế.t thì cô cũng thể gả nhà chúng !”
Thẩm Kế Minh mở mắt, lạnh nhạt cô một cái: “Không liên quan đến cô.”
Hứa Mộng : “Không liên quan đến ? Nếu năm xưa cũng chịu cưới như thế , thì bây giờ gả cho trai …”
Cô cắn chặt môi, nước mắt trào : “Tôi cho , dù cô gả nhà họ Thẩm, cũng đời nào để cô yên ! Bố cũng sẽ để cô yên !”
Thẩm Kế Minh thu ánh mắt, lát , dậy. Hứa Mộng mừng rỡ : “Anh nghĩ thông suốt ?”
Thẩm Kế Minh lạnh lùng cô : “Cô cần đối mặt với những thứ , sẽ đưa cô rời , cho cô một mái nhà như cô mong .”
Nói xong, thèm quan tâm đến Hứa Mộng đang , mà bước ngoài.
Trợ lý lái xe đợi sẵn ở lầu.
“Thẩm tổng, nhà họ Trì, đều giải quyết xong xuôi. Sau tuyệt đối sẽ xuất hiện mặt cô Trì nữa.”
Thẩm Kế Minh “Ừm” một tiếng: “Đến nhà cô .”
Trợ lý khựng : “Cô Trì bây giờ ở nhà, cô đang ở tiệm áo cưới.”
Thẩm Kế Minh lạnh lùng : “Tiệm áo cưới?”
Trợ lý cắn răng, do dự lâu mới lấy hết can đảm mở lời.
“Sáng nay lúc tám giờ, cô và Lục Cẩm An đăng ký kết hôn .”
Một tháng , tại lễ đường.
Tôi đang trang điểm gương.
Lâm Thu căng thẳng vòng quanh .
“Lần đầu tiên làm phù dâu, lát nữa lỡ quy trình sai sót gì thì làm ? Với , lớp trang điểm của trôi đấy chứ?”
Tôi trấn an: “Sẽ MC nhắc nhở mà, với cả diễn tập ? Cậu đừng căng thẳng.”
“Bạn nhất của kết hôn, căng thẳng cho chứ.” Lâm Thu , “À mà còn nữa, và Lục Cẩm An quen từ lúc nào thế? Mau khai thật !”
Tôi bất đắc dĩ: “Chỉ là ba năm về nước tham gia một dự án, tình cờ cùng nhóm với Lục Cẩm An, quen thôi.”
“Cùng một nhóm là yêu luôn ?” Lâm Thu liếc một cái, “Mà với cái khuôn mặt thì nắm gọn Lục Cẩm An trong lòng bàn tay là chuyện dễ òm.”
Cô , chợt nhớ điều gì đó, đột nhiên lên tiếng.
“Khoan , Thẩm Kế Minh chắc là nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vung-vay/chuong-20-het.html.]
Tôi im lặng một lát: “Biết .”
Có lẽ là ngay ngày hôm đó, điều tra .
“Anh phản ứng gì ?”
Lâm Thu ngờ vực hỏi, chợt trợn tròn mắt.
“Không lẽ là đang âm thầm làm chuyện lớn, chuẩn cướp rể ?”
Thẩm Kế Minh rời từ một tháng , đó hề tìm gặp , cũng gọi điện thoại cho .
Mọi thứ quả thực yên bình đến mức kỳ lạ.
, phận như Thẩm Kế Minh tuyệt đối sẽ làm chuyện cướp rể. Nếu thực sự cướp, thì làm từ một tháng , hà cớ gì đợi đến ngày cưới?
Hơn nữa…
Tôi : “Đã đăng ký kết hôn , cướp rể trong lễ đường cũng chẳng ích gì.”
Lâm Thu “Ồ” một tiếng, đó hưng phấn thêm điều gì đó.
Lúc , bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Lục Cẩm An bước .
Lâm Thu lập tức im lặng, trao cho một ánh mắt mập mờ, và ngoài.
Trong phòng trang điểm chỉ còn và Lục Cẩm An.
Lục Cẩm An chậm rãi đến bên cạnh , dịu dàng : “Hôm nay em .”
Tôi : “Vẫn còn thiếu sợi dây chuyền nữa.”
“Để đeo cho em.”
Lục Cẩm An đeo sợi dây chuyền đó cho . Ngay đó, đặt một nụ hôn lên gáy .
“Tối hôm đó, tìm hết những thứ tặng em, trả cho . Em giận ?”
Tối hôm đó?
Tôi sững . Tôi nhớ đêm một tháng , đêm thú nhận chuyện và Lục Cẩm An tự nhốt trong phòng ngủ của . Hóa là đang ghen ngầm.
Tôi hỏi: “Sao cái nào là của em, cái nào là tặng?”
“Những thứ tặng em đều cất ở ngăn cùng.” Lục Cẩm An ôm từ phía , khẽ hừ lạnh một tiếng, “Bảo bối đến thế cơ .”
“Hả? Cái mà tính là bảo bối ? Vậy tặng em cái gì em cũng cất xuống ngăn cùng nha?” Tôi nhịn .
Lục Cẩm An tựa đầu vai , suy nghĩ một lát: “Không , thích em đeo chúng cơ.”
Tôi : “Vậy là vô lý ghen tuông lung tung.”
Lục Cẩm An rầu rĩ : “Em vì mà trách ? Em quả nhiên vẫn thích .”
Tôi : “Hôm đó nên là em từng thích . Anh ‘ từng’ nghĩa là gì ? Là quá khứ . Còn mới là hiện tại. Làm ơn hiểu rõ, em đang kết hôn với , Lục .”
Lục Cẩm An khẽ: “Thật ?”
Giọng trầm xuống, đầy vẻ mờ ám lọt tai .
Lưng run lên, định " ", nhưng khi cúi đầu xuống, cả cứng .
Tôi thấy bên ngoài cửa sổ kính sát sàn, quảng trường, một chiếc Rolls-Royce lặng lẽ đậu đó. Một bóng cao ráo tựa xe, châm một điếu thuốc, giữa làn khói lượn lờ, cứ như thể cảm ứng.
Thẩm Kế Minh ngẩng đầu lên, xuyên qua cách ba tầng lầu, ánh mắt đó như bóc tách từng lớp tơ kén, xuyên qua khí, xuyên qua làn khói, thẳng tắp dừng khuôn mặt .
Trong ánh mắt kinh ngạc của , Thẩm Kế Minh giơ tay, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, đó, giơ lên ba ngón tay.
Thỏa thuận năm ngày , vẫn còn ba !
Anh vẫn quyết định buông tha cho !
Hơi thở chợt nghẽn , cảm giác như thể một xô nước lạnh tạt thẳng mặt, niềm vui lúc đều biến mất còn chút dấu vết.
Lục Cẩm An nhận sự khác thường của , hỏi: “Sao thế em?”
Anh định theo ánh mắt , vội vàng xoay , kéo rời khỏi cửa sổ.
“Sắp đến giờ làm lễ , chuẩn .”
Lục Cẩm An hề nghi ngờ gì, định . Tôi nắm lấy tay : “Khoan .”
Lục Cẩm An hỏi: “Sao thế?”
Tôi hít sâu một , kiễng chân hôn lên môi .
“Lục Cẩm An, em yêu , chỉ yêu .”
Ánh mắt Lục Cẩm An bỗng dịu dàng: “Anh cũng yêu em.”
Có câu , trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi lẩm bẩm, là cho , cho khác.
Tôi : “Chúng sẽ mãi mãi ở bên .”
Bất kể quá khứ, chỉ cần tương lai.
Chỉ cần hai yêu , chỉ cần nắm c.h.ặ.t t.a.y , thì sẽ mãi mãi sợ bất cứ thế lực bên ngoài nào.
— Hết truyện.