Vô sỉ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-16 07:34:14
Lượt xem: 217
Mẹ nhờ bạn từ Myanmar mang về cho một chiếc vòng phỉ thúy.
Chị dâu bỏ một vạn tệ mua, từ chối.
Sau khi chồng chiếc vòng phỉ thúy tay giá trị mười vạn tệ, bà lập tức trở mặt.
Thậm chí còn xúi giục chồng ly hôn với .
1
Mọi chuyện là thế , Chủ Nhật, chồng bảo về nhà ăn cơm vì là sinh nhật chồng.
Vì là sinh nhật nên cũng keo kiệt gì, mang theo quà sinh nhật, bánh kem và những thứ khác cho chồng.
Bữa cơm chung khá vui vẻ.
Điều duy nhất khiến chút thoải mái là – trong bữa ăn, chị dâu, tức là vợ của trai chồng , Vương Tú Quân, cứ chằm chằm cổ tay .
Cuối cùng, nhân lúc đang vui vẻ, cô hỏi : "Bạch Đào, chiếc vòng của cô thật đấy, là phỉ thúy ?"
Tôi gật đầu, cũng để ý lắm, là đặc biệt nhờ mang về từ Myanmar.
"Bao nhiêu tiền đấy?" Cô hỏi .
Tôi còn kịp trả lời, bên cạnh, chồng Quách Hữu Đức vội vàng : "Một vạn tệ !"
"Ồ?" Vương Tú Quân gật đầu, giơ tay định sờ chiếc vòng cổ tay .
Tôi kìm lùi .
"Nhìn thôi mà, lấy của cô ." Giọng điệu của cô chút khó chịu.
Tôi lên tiếng, nhưng sự khó chịu của , chắc chắn một bình thường cũng thể nhận .
Trang sức đeo , dù là , nhưng và Quách Hữu Đức mới kết hôn nửa năm, với Vương Tú Quân thật sự thể là quá thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-si/chuong-1.html.]
Vì , quen với sự tiếp xúc mật như .
"Bạch Đào, khá thích chiếc vòng , là cô nhượng cho ?" Vương Tú Quân , "Tôi sẽ trả cô một vạn hai."
Tôi còn kịp gì, bên cạnh, chồng Quách Hữu Đức vội vàng đồng ý.
Tôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo , nhưng nháy mắt với , ý bảo mau chóng đồng ý.
Tôi lắc đầu : "Xin , cũng thích, bán ."
Vương Tú Quân lập tức tức giận, đập đũa xuống bàn, hỏi ý gì? Có là coi thường cô ?
Tôi liền ngạc nhiên.
Chuyện thì liên quan gì đến coi trọng coi thường chứ?
Tôi bán hàng, cô đến cửa hàng xem đồ thì cần hề hề, cung kính mời cô xem ?
À , dù là bán hàng nữa, nhưng đồ của , bán thì ai cũng thể ép bán chứ?
"Chiếc vòng một vạn tệ, bỏ một vạn hai mua, cô dựa cái gì mà đưa?" Vương Tú Quân dậy, chỉ thẳng mũi hỏi.
Tôi lắc đầu, định , bên cạnh, Quách Hữu Đức – chồng của – vội vàng hề hề : "Chị đừng giận, bán cho chị là ."
Nói đoạn, sang với : "Tiểu Đào, em tháo đưa cho chị dâu , đừng chuyện tiền bạc làm gì, dù cũng là một nhà."
Bên cạnh, chồng cũng vội vàng : "Tiểu Đào , nếu chị dâu con thích, con cứ đưa cho chị , dù thì cũng khiến con chịu thiệt ."
"Đây chuyện tiền bạc, cũng chuyện chịu thiệt chiếm lời." Tôi dậy, đẩy Quách Hữu Đức , : "Đồ của , bán!"
Trong lòng nén một cục tức, chút hiểu nổi, đây là cái kiểu chuyện gì thế ?
Hôm nay, Vương Tú Quân trúng chiếc vòng của , lấy với giá một vạn hai.
Ngày mai, cô trúng nhà của , cũng thể tùy tiện đưa chút tiền đòi lấy , còn bắt buộc "bán" cho cô nữa ?
"Bạch Đào, nể mặt , bỏ qua !" Bố chồng xen , : "Tôi bù thêm cho cô một ngàn tệ, một vạn ba, cô nhường chiếc vòng cho chị dâu cô nhé?"