Vợ Ơi! Về Nhà Nhé! - Chương 9: Trở về

Cập nhật lúc: 2025-08-20 01:51:35
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xe tới bến xã A, Lan Anh mới bước xuống xe dáo dác xung quanh. Hình như so trong ký ức thì nó khác, nhưng cũng thôi, Lan Anh cũng mấy năm về, thấy khác là điều tất nhiên. Lan Anh bèn đón một chiếc xe ôm, địa chỉ cho chở về, chứ cô cũng như thế nào nữa. Trên đường, cô cũng để ý những chỗ khá quen thuộc trong đầu hiện lên. Như hẳn là đúng

 

Đến đầu hẻm, đường nhà Lan Anh thì dừng , cô xuống xe trả tiền xe ôm cất bước . Tuy ngoài đường lớn đổi nhưng con đường nhỏ cũng đổi gì mấy, hai bên cũng vẫn là hàng tre xanh lá, um tùm. Lan Anh nhanh đến hàng rào dâm bụt cổng nhà nguyên chủ. Từ ngoài đó là một căn nhà chữ đinh, mái tôn, cũng xây tường đấy nhưng tô, nền vẫn là nền đất. Ngoài sân phơi một đống củi, mấy con gà chạy tới chạy lui. So trong ký ức thì cũng khác gì mấy.

 

Lan Anh đẩy cổng bước . Tuy nhiên, cái cổng làm bằng tre chỉ chạm nhẹ … sập.

 

Lan Anh: "..."

 

Cô nhớ dùng lực ?

 

Mèo A Mao Huỳnh Mai

Kèm theo tiếng sập cổng rào chính là tiếng chó sủa inh tai. Con chó cột ở trong gốc cây v.ú sữa sân đang ngủ ngon lành, chợt tiếng động chợt mở mắt, lập tức dậy và hướng cái mõm đen của nó thủ phạm làm ngã cổng rào mà sủa gâu gâu gâu. 

 

Chợt trong nhà tiếng la của một đàn ông vang lên:

 

   - Chó… 

 

thấy ai nhỉ? 

 

Lan Anh mạnh dạn bước . Theo tiếng la bước nhà . Nhìn bộ ván thì thấy một đàn ông gầy ốm cụt hết hai chân đang đó. Lan Anh ngẩn . Tuy khuôn mặt đàn ông già hơn trong ký ức nhiều nhưng Lan Anh thể nhận , đó chính là cha đáng thương của nguyên chủ. 

 

Chuyện gì thế ? Sao ông mất cả hai chân ? Trong ký ức rõ ràng là mà. 

 

Thấy bước , cha Lan Anh cũng . Thấy đó chính là Lan Anh thì trong mắt ông lộ sự sửng sốt, vui mừng nhưng tức giận, bật dậy quát lên:

 

  - Mày còn về làm cái gì? Mau khỏi nhà tao…

 

Ông loay hoay xoay kiếm cái gì đó ném mặt Lan Anh. ván thì cái gì? Chỉ mỗi cái gối ông đang kê đầu. Kết quả ông chụp cái gối ném cô. 

 

Lan Anh chỉ cần dơ tay một cái là nhẹ nhàng chụp . Cô lập tức quỳ xuống, dập đầu:

 

  - Cha! Con xin . Con con sai . Cha tha thứ cho con cha…

 

Giọng cô cũng nghẹn ngào như thể đang . thực thì cô . Là một sát thủ cô thói quen rơi lệ, cho dù gặp chuyện thương tâm đến

 

Người cha tức giận thì thôi, chứ ông vẫn thương Lan Anh lắm. Thấy Lan Anh quỳ xuống nhận sai, trái tim liền mềm nhũn. vẫn cứng miệng :

 

   - Tao c.h.ế.t mày quỳ làm cái gì? Trù ẻo tao hả? Nói, mấy năm nay mày làm cái gì? 

 

Lan Anh từ từ lên, cha đáng thương. Không trả lời câu hỏi của ông, mà hỏi:

 

 - Chân của cha ?

 

Ông xuống đôi chân của , khổ sở :

 

  - Lúc tao lên mày trở về thì gặp tai nạn. Không c.h.ế.t nhưng mà mất hai cái chân. Mấy năm nay tao mần gì hết, chuyện đều phụ thuộc mày nhưng bả mần nỗi. Lớp nào tao, chị mày, em mày nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-9-tro-ve.html.]

Lan Anh một , một chị và một đứa em trai. hai thì mù. Còn chị câm và điếc. Chỉ mỗi Lan Anh và đứa em trai là bình thường. Xưa nay kinh tế gia đình phụ thuộc 2 công vườn nhà, cha thì đốn củi về bán, thì buôn gánh bán bưng. Bởi thế hy vọng đều dồn hết cho Lan Anh và đứa em trai. Cho dù mắc nợ cũng nuôi họ ăn học đến nơi đến chốn để hy vọng đổi đời. Tuy nhiên, ngờ Lan Anh hư hỏng như

 

Lan Anh thấy cũng lấy làm tức giận. Cho dù bây giờ cô tiếp thu ký ức của Lan Anh nhưng cô cũng tại thể làm những chuyện khiến cha đau lòng như . Thật bóp c.h.ế.t cô quá . giờ cô cũng c.h.ế.t thật , hy vọng nếu cô đầu thai kiếp khác thì xin hãy quý trọng hạnh phúc đang .

 

Lan Anh khẳng định :

 

 - Cha yên tâm. Con về sẽ để cha cực khổ nữa. 

 

Người cha thở dài, đau xót :

 

  - Chuyện của mày tao cũng cho mày . Bả buồn lắm, mấy năm nay mày bặt vô âm tín, nhiều bả lên trển tìm mày nhưng ngặt nỗi tùm lum công chuyện còn kiếm tiền trả nợ nữa nên chỉ hy vọng mày bình an thôi. Nay mày về , lát bả về mày liệu mà xin bả. 

 

Lan Anh gật đầu:

 

  - Con cha. Mà , chị và em thấy ở nhà ?

 

 - Thằng Út thì học còn với chị mày thì bán vé

 

Lan Anh ngạc nhiên:

 

 - Bán vé ?

 

Cha Lan Anh gật đầu:

 

 - Buổi sáng bả bán ngoài chợ về thì buổi chiều lãnh vé bán. Phải chi chiếc xe lăn thì tao cũng bán với mày. Thấy tàn tật cũng mua nhiều chút.

 

Trong lòng Lan Anh dâng lên nỗi niềm xót xa. Cô :

 

  - Cha yên tâm . Con về sẽ để cha cực khổ nữa. 

 

Lan Anh tự nhủ nhất định nghĩ cách giúp cả nhà thoát nghèo mới .

 

Đang lúc Lan Anh đang quan sát đánh giá trong nhà và suy ngẫm xem cách nào thể giúp đỡ gia đình thì Lan Anh và chị về tới.

 

Mẹ Lan Anh thấy cái cổng sập thì vọng hỏi:

  

  - Ai ghé nhà mà làm cái cửa ngõ sập ông?

 

Cha Lan Anh lên tiếng thì Lan Anh bước :

 

   - Mẹ…

 

Mẹ Lan Anh ngỡ ngàng cô, vui mừng, cũng tức giận. Một hồi , bà mới mở miệng lẫy:

 

  - Mày còn về làm gì nữa? Sao luôn .

 

Loading...