Tại khu VIP của bệnh viện.
Minh Khanh bất động giường bệnh, cơ thể quấn đầy băng.
Lan Anh cạnh bên giường, lẳng lặng . Trong lòng muôn vàn cảm xúc. Bất tri bất giác, trong ánh mắt cô một làn sương mù bao phủ.
Chỉ là, cô , nhưng trái tim như hàng ngàn nhát d.a.o đ.â.m , đau.
Cô nghẹn ngào:
- Minh Khanh, tỉnh , mau tỉnh …. Anh ly hôn với ? Nếu tỉnh , sẽ ly hôn với nữa, sẽ về nhà với cha , chúng là vợ chồng… hãy tỉnh …. Anh ? Minh Khanh, chết….
Chỉ là, Minh Khanh vẫn nhắm nghiền hai mắt, ngay cả nhúc nhích cũng .
Đã ba ngày .
Bác sĩ đ.â.m gần sát tim, tuy phẫu thuật thành công nhưng còn cần theo dõi.
Mà đúng lý đây là cô mới , giá như cô mất cảnh giác, giá như đừng ôm cô xoay ….
- Minh Khanh, đừng chết…
Lúc một giọt nước mắt từ khoé mắt Lan Anh bất chợt rơi xuống, liên tiếp từng giọt từng giọt theo rơi xuống, mà tất cả đều rơi xuống gò má tái nhợt của Minh Khanh.
Khuôn mặt cũng nhoè mắt cô.
Cuối cùng, cô nhắm mắt , gục mặt xuống.
Cô xưa nay luôn lạnh lùng, bao giờ , nhưng bây giờ, cô thể nào kiềm , cô thể .
Ngay lúc Lan Anh đang thút thít, đôi mắt Minh Khanh khẽ rung động một chút.
Mùi thuốc sát trùng bay mũi làm khỏi nhăn mày.
Ngay đó, lỗ tai tiếng thúc thít, tuy nhỏ, nhưng trong phòng trống trải rõ.
Anh cố gắng mở mắt , thấy xung quanh trắng tinh liền là đang ở bệnh viện. Anh theo tiếng đầu qua thì thấy Lan Anh đang gục đầu, cắn chặt môi, nước mắt từ hai hàng mi nhắm chặt đang rơi xuống từng giọt, bờ vai cũng khẽ run rẩy.
Trong lòng Minh Khanh vui mừng khôn xiết.
, vết thương làm đau chút thở nổi.
Minh Khanh bất đắc dĩ giơ tay xoa đầu Lan Anh, hữu khí vô lực :
- Đừng ….
Giọng là……
Lan Anh đột nhiên ngẩng đầu, lúc đối diện với tầm mắt của Minh Khanh.
Cô tròn xoe hai mắt, giấu nỗi sự vui mừng.
- Anh tỉnh … chết…
Minh Khanh suy yếu mỉm .
- Anh c.h.ế.t em sẽ tự do . Bị em đánh nhiều như còn lấy vốn thì… khụ… làm chết… …
Lan Anh mặc kệ những lời trêu chọc của , lập tức gọi bác sĩ tới khám.
Sau khi chính miệng bác sĩ Minh Khanh qua cơn nguy hiểm, lúc Lan Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ bác sĩ , Minh Khanh mới khẽ hỏi:
- Lúc nãy… em vì ?
Lan Anh khựng , đó mặt sang chỗ khác lạnh lùng :
- Không , bụi bay mắt thôi.
Minh Khanh: "...."
Cô đúng là miệng một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Một lúc , Lan Anh đột nhiên mở miệng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-45-co-da-cuoi-voi-anh.html.]
- Tại lúc đó đỡ nhát d.a.o đó?
Minh Khanh sững sờ, lắc đầu:
- Không , chỉ là theo bản năng thôi.
Quả thật, lúc đó Minh Khanh kịp suy nghĩ, thấy tên đó cầm d.a.o lên, trong đầu chỉ một suy nghĩ duy nhất là thể để gã đ.â.m Lan Anh, vì thế mà lập tức ôm Lan Anh xoay để bản nhận trọn nhát dao.
Cũng giống như ngày đó, liều mạng cứu Phù Dung khi chiếc xe sắp lao tới (Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn chương 42), lúc đó cho rằng Phù Dung là con gái Hoàng Quân yêu, nếu cô bề gì thì Hoàng Quân nhất định sẽ đau khổ, mà em đau khổ, vì thế cho dù bỏ cả mạng, cũng nhất định cứu cho bằng Phù Dung, bởi vì Hoàng Quân chính là duy nhất đời của .
Còn liều mạng cứu Lan Anh, bởi vì… Lan Anh bất cứ tổn thương nào, trong lòng , cô khác chi Hoàng Quân, đặt vị trí quan trọng nhất. , cô chỉ là vợ , mà còn là của .
Tính tình của Lan Anh và Minh Khanh đều vô tình như , nhưng đó chỉ là đối với ngoài, còn nếu là , tất nhiên dù bỏ cả mạng sống, họ cũng sẽ che chở cho bằng .
Lan Anh thấu hiểu điều hơn ai hết.
Bởi thế, dù bề ngoài vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng cô tan chảy.
Minh Khanh, xem cô là của .
Mèo A Mao Huỳnh Mai
Bất tri bất giác, khoé miệng cô chợt nở một nụ , tuy nhẹ nhưng dường như giống như ánh bình minh của buổi sớm mai ló dạng, xua bóng tối của màn đêm, đem ánh sáng cho muôn loài.
Minh Khanh chợt ngỡ ngàng.
Sau đó thì mừng như điên.
Cô với .
Nụ của cô thật .
Lúc đó, ước gì thời gian ngừng trôi, để mãi mãi ngắm nụ xinh ấm áp .
Tuy nhiên, đó cô mở miệng:
- Lần , đừng làm như nữa, mà hãy đẩy né sang một bên, hoặc ôm cùng ngã xuống một bên là .
Cái gì?
Còn ?
- Khụ khụ khụ…
Minh Khanh trợn trắng mắt ôm n.g.ự.c ho khụ khụ.
Thấy Minh Khanh ho đỏ cả mặt, Lan Anh vội vàng tiến lên vuốt n.g.ự.c , lo lắng hỏi:
- Anh , cần gọi bác sĩ tới xem ?
Ngay khi cô định xoay thì Minh Khanh nắm tay cô.
- Không… cần… chỉ cần… em đừng đánh nữa là .
Trong lòng Lan Anh mềm xuống.
Lúc , Hoàng Quân chợt bước .
Thấy Minh Khanh tỉnh thì vô cùng vui mừng.
Minh Khanh thấy đầu tiên là hỏi chuyện của công ty, Hoàng Quân tự tin đáp:
- Anh yên tâm, em trưởng thành , việc của công ty em thể xử lý , cũng may là chị hai mấy ngày nay chăm sóc cho , nêu em thực sự cũng làm .
Lan Anh chợt :
- Đó là việc nên làm.
Cô vẫn lạnh lùng như , nhưng Minh Khanh trong lòng cô, một vị trí .
Minh Khanh chợt nhớ về cô gái đ.â.m xe họ, tuy rằng mệt nhưng vẫn cố hỏi Hoàng Quân.
Kết quả, Lan Anh lạnh lùng phán một câu:
- Đám côn đồ đó là do cô đưa tới, như thế vẫn còn nhẹ lắm.