Ngay khi Lan Anh sắp học xong các chương trình học làm mẫu, thì nhà gọi điện thoại, hỏi cô về cùng du lịch với cả nhà .
Điều đó, đương nhiên là . Bây giờ cả nhà Lan Anh đời sống thoải mái hơn nên chơi đây đó cũng là lẽ bình thường, cha cực khổ cả đời, về già hưởng thụ một chút Lan Anh cũng cảm thấy vui mừng.
lúc Lan Anh đang xếp đồ đạc chuẩn về quê thì Minh Khanh bước .
Thấy cô xếp quần áo, giật hỏi:
- Em ?
Lan Anh cũng thành thật trả lời là về quê du lịch cùng gia đình.
Minh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, hỏi:
- Khi nào em trở lên?
Đột nhiên Lan Anh trêu chọc Minh Khanh chơi, cô :
- Không trở lên nữa.
Minh Khanh: "...."
Ba giây .
- A…. Minh Khanh… …. Ưm…
Lan Anh bất ngờ Minh Khanh đè và hôn mãnh liệt.
mà, một lúc Minh Khanh bỏ , đưa ngón tay sờ đôi môi tra tấn đến sưng đỏ đầy ướt át của Lan Anh.
Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng .
Minh Khanh khẽ mỉm , :
- Nếu em trở lên thì sẽ đích xuống nhà đón em lên.
Minh Khanh nhấn mạnh bốn chữ "đích xuống nhà" chứng tỏ là sẽ làm.
Lan Anh siết chặt nắm tay, đợi cơ thể lấy sức sẽ lập tức cho Minh Khanh một trận. Dường như suy nghĩ của cô, chốc lát Minh Khanh hôn xuống, để cho cô cơ hội khôi phục sức lực.
Thuốc của Quang Thịnh đúng là quá , cũng biến thái giống như con của . Minh Khanh từng thắc mắc tại Quang Thịnh dùng mấy loại thuốc đó với Phù Dung, là sẽ nhanh chóng ôm vợ về hơn vì theo đuổi ? bây giờ thì Minh Khanh hiểu. Thuốc chỉ thể thể xác nhưng tâm hồn thì sẽ .
mà, với Lan Anh hiện tại cũng chỉ thể dùng thuốc mà thôi, nếu bầm dập sẽ là . Trước khống chế cô cái , mới tính tiếp .
Mà Lan Anh, vẻ ngoài lạnh lùng thế thôi, chứ trong lòng hiện tại đang lo sợ. Tên Minh Khanh làm , nếu về quê gặp gia đình cô hết tất cả thì là việc cô là vợ vĩnh viễn thể đổi . Không nha! Cô tuyệt đối thể để cha cô cô là vợ .
Lan Anh bèn mở miệng:
- Vừa chỉ đùa với thôi, sẽ trở lên.
về đây thì là chuyện khác.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Lan Anh.
Minh Khanh Lan Anh , trong lòng cũng yên tâm một ít. Có điều cũng buông cô . Ngược , đôi môi tiếp tục hôn xuống và bàn tay đưa trong quần, chui quần lót trêu chọc nơi riêng tư của cô.
Lan Anh mở to đôi mắt, đây là đầu tiên cô một đàn ông chạm nơi riêng tư thế , thậm chí cô cũng thể sức phản kháng.
Lần cùng với Minh Khanh là do cô hôn mê, gì nhưng bây giờ ý thức của cô rõ ràng.
Cô đá bay , nhưng tiếc , lực bất tòng tâm.
Minh Khanh dù cũng là kinh nghiệm hôn kích thích như , thử hỏi Lan Anh làm mà chịu cho nỗi, dù nhưng phản ứng của cơ thể vẫn thành thật.
Chẳng mấy chốc, chất dịch ẩm ướt tràn ướt đẫm cả bàn tay Minh Khanh.
Anh bỏ đôi môi cô , khẽ :
- Em ướt !
Lan Anh nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt , thấy mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-37-di-choi-vui-ve-nho-ve-nha.html.]
Minh Khanh lúc trong lòng cô đang hận , chỉ cần cô khôi phục sức lực lập tức thể sẽ đánh nhập viện.
Mèo A Mao Huỳnh Mai
ai bảo cô quá hấp dẫn làm chi.
Lúc khi cô xuyên Lan Anh, mặc dù ưa Lan Anh nhưng quả thật cơ thể của cô khiến sung sướng, cho dù thuốc của Quang Thịnh thì cái cơ thể vốn dâm đãng cũng khiến đàn ông si mê.
Nay Lan Anh xuyên , cô dâm đãng như Lan Anh, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn thể đổi, chỉ cần chạm nhẹ nơi đó thì nó ướt đẫm .
Huống chi, bây giờ Minh Khanh những thích thể xác mà cả linh hồn cô cũng thích. Thử hỏi làm thể kiềm chế cho .
Mà một khi kiềm chế thì… sung sướng tính gì thì tính.
Thế là, chẳng mấy chốc, quần áo của cả hai la liệt sàn nhà.
Trên giường chỉ hai cơ thể trần truồng đang dán chặt một khe hở.
Minh Khanh đè lên Lan Anh liên tục , nơi giao của hai theo nhịp điệu đẩy rút mà phát tiếng bạch bạch bạch, đồng thời chất dịch nhớp nháp theo đó cũng chảy xuống thấm ướt cả ga giường.
Có điều, đàn ông phía thì thở hổn hển kèm theo sự sung sướng, nhưng phụ nữ phía thì cắn chặt môi để phát tiếng rên rỉ.
Cơ thể cô cảm giác nhưng trong lòng cô hận.
Cô Minh Khanh khống chế như thế .
Chờ cô khôi phục , cô đánh nhập viện cô là Huyết Sát Lan Anh.
Tuy nhiên, ý nghĩ là thôi, cho đến khi cô tỉnh thì là ngày hôm . Minh Khanh làm mất xác, chạy tới công ty đánh thì bước xuống giường chân bủn rủn thể vững.
Lan Anh đen mặt.
Đêm qua, Minh Khanh làm cô hết tới khác, cô mở miệng cầu xin , nhưng cô cứng đầu nhất quyết hé môi. Thế là, cô cũng hôn mê khi nào.
Đừng là đêm qua làm cô cả đêm nha. Anh đào sức ?
Lan Anh lê tấm nhức mỏi phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong định lặp tức xử Minh Khanh thì nhà gọi điện lên, hỏi cô hôm nay mấy giờ về tới.
Lan Anh chợt nhớ là hôm qua cô hứa về chơi với cả nhà.
Thế là, Lan Anh lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc và chạy bến xe, mua vé về quê.
Lan Anh về đến nhà thì Minh Khanh gọi đến.
Lan Anh nhớ đêm qua, tức giận :
- Anh còn gọi làm gì, đêm qua đủ ?
Bên , cô thấy tiếng Minh Khanh vui vẻ.
- Làm đủ , cả đời cũng đủ.
Lan Anh: "..."
Không gì luôn.
- Đi chơi vui vẻ nha, nhớ về nhà đấy!
Một lúc , Minh Khanh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu dịu dàng.
Lan Anh: "..."
Sự tức giận đột nhiên tan biến mất.
Về nhà?
Nhà ?
Trái tim của Lan Anh nhảy nhanh hơn nửa nhịp, trong lúc nhất thời, cô nên như thế nào.
Trong lòng cô bắt đầu trở nên bối rối…