Vợ Ơi! Về Nhà Nhé! - Chương 28: Cõng về nhà

Cập nhật lúc: 2025-08-20 02:47:30
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi rời khỏi cổng nhà hàng khách sạn, Minh Khanh bế Lan Anh lên xe. Có điều mới nổ máy xe thì trời đổ mưa. Tuy nhiên, Minh Khanh vẫn thản nhiên lái xe , chỉ là… như cuồng phong bão tố.

 

 - Minh Khanh, thể lái chậm hơn ?

 

Lan Anh ở ghế phụ thấy trời mưa to như mà Minh Khanh vẫn lái xe nhanh như thế, trong lòng cũng bất an.

 

Thế nhưng, Minh Khanh vẫn tiếp tục lái mà đáp lời.

 

Thực tế thì đang vui. nên đưa cô , thích ánh mắt Phi Dương cô như . Vốn chỉ đưa cô xem cuộc vui, nào ngờ tên Phi Dương mặt dày như thế. Nếu ơn với Hoàng Quân thì đừng mong chịu hợp tác. 

 

Ban đầu cũng nghĩ là Phi Dương cố tình dùng thủ đoạn, nhưng khi điều tra kỹ càng thì đó cũng là sự trùng hợp. Cho nên, mới đồng ý hợp tác với Phi Dương.

 

Minh Khanh lái xe vượt cả đèn đỏ, nhưng khi còn cách nhà hơn 500m nữa, thì kẹt xe, các phương tiện nối tiếp tạo thành một hàng dài.

 

 Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn rơi, tiếng nước mưa rào rào đập thùng xe. Cần gạt kính chắn gió phía vẫn tự động lau nước mưa qua , nhưng dù , tầm vẫn rõ lắm.

 

 Minh Khanh cảm thấy bực bội và liên tục bấm còi.

 

 Tiếng còi xe nối tiếp , hòa cùng tiếng mưa đập thùng xe khiến xung quanh càng thêm ồn ào.

 

 Nhìn thời gian đồng hồ, Minh Khanh bất giác nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

 

Vậy mà kẹt xe ở đoạn đường hơn nữa tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, hàng dài phương tiện vẫn dấu hiệu di chuyển tiếp.

 

Minh Khanh sang bàn chân của Lan Anh mặc dù sưng đỏ ngày càng nặng nhưng sắc mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ, đổi. Anh chợt hỏi:

 

 - Em cảm thấy đau ?

 

Lan Anh nhàn nhạt đáp:

 

 - Chỉ bông gân một chút, đến nỗi nào.

 

nhẹ nhàng, mà đúng là đối với cô mà , thương tích đáng là gì so với những vết thương kiếp của cô. 

 

Minh Khanh gì nữa, nhưng thể hiểu cảm nhận của cô. Kiếp cô là một sát thủ, đúng là vết thương cô cũng xem gì. mà như thế khiến bên cạnh là chút đau lòng.

 

Minh Khanh lập tức cởi áo vest của khoác lên đầu Lan Anh, bước khỏi xe, trong ánh mắt đầy khó hiểu của Lan Anh.

 

 Đóng cửa xe , Minh Khanh mới mưa thì cơn mưa lớn làm cho ướt sũng, nhưng chẳng quan tâm chút nào.

 

 Anh đưa tay lên lau nước mưa mặt, vòng sang bên xe, mở cửa ghế phụ, lưng với Lan Anh, xổm xuống đất.

 

 - Lên !

 

Lan Anh: "???"

 

Đừng là Minh Khanh cõng cô trở về nha?

 

Thấy Lan Anh ở trong xe nhúc nhích, Minh Khanh đầu sang một bên lớn tiếng thúc giục: 

 

 - Ngơ ngác làm gì, mau lên !

 

 - mà……

 

 - Phía xảy tai nạn giao thông, đoạn đường tạm thời qua , chỉ còn cách nhà 500m nữa thôi, cõng em trở về tính, lãng phí thời gian chờ ở chỗ

 

- ……

 

 - Đừng nhưng nhị nữa, mau lên cho !

 

 Thấy Lan Anh còn do dự, Minh Khanh bực lớn tiếng, trực tiếp chủ động nắm lấy cánh tay của cô đặt lên vai, đó giữ chặt, cõng cô lưng. Một tay rảnh rỗi, đóng sầm cửa xe, cõng Lan Anh lưng dầm mưa bước nhanh đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-28-cong-ve-nha.html.]

 

- Em trùm áo cho kỹ, đừng để mưa làm ướt quá nhiều!

 

Đi một lúc, đột nhiên Minh Khanh một câu như .

 

 Nằm tấm lưng ướt sũng của Minh Khanh, thấy những lời , Lan Anh chợt sững sờ, hai tay đặt vai Minh Khanh khẽ run lên, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

 

Một lúc , Lan Anh mới thấp giọng đáp: 

 

 - Ừm!

 

 - Mau lên, chạy đây!

 

Minh Khanh nhắc nhở Lan Anh, hai tay đỡ lấy chân cô nâng lên một chút, khi tư thế chuẩn , liền chạy thật nhanh về đến nhà.

 

 Tiếng gió khi chạy, từng tiếng một vang lên bên tai Lan Anh. Cũng như cơn mưa trút xuống đôi vai rộng của Minh Khanh, từng giọt từng giọt nhỏ trái tim cô, tạo nên vô gợn sóng.

 

Trời mưa to, nên khi hai trở về đến nhà, Hoàng Quân sửng sốt hồi lâu mới hồn.

 

Minh Khanh liền cõng Lan Anh thẳng phòng của cô để bộ quần áo ướt, còn thì ngoài trực tiếp cởi áo , Hoàng Quân thì chạy tủ thuốc tìm thuốc.

 

 Sau khi Lan Anh quần áo xong, cô nhảy lò cò khỏi phòng.

 

 Thấy , Minh Khanh bước nhanh tới, bất ngờ bế Lan Anh lên và về phía ghế sô pha lầu.

 

   - Thả xuống, thể !

 

Lan Anh giật .

 

Minh Khanh bộ dáng của cô, :

 

 - Em em nhảy lò cò , chắc em dùng khinh công bay qua nhỉ?

 

  - Ha ha…

 

Hoàng Quân bước lên lầu khỏi tiếng.

 

Lan Anh: "..."

 

Lan Anh trán trượt vài vệt đen, cúi đầu nên lời. Để mặc Minh Khanh bế đến ghế sô pha.

 

Bởi vì của Minh Khanh để trần, nên Lan Anh thể cảm giác các cơ thịt săn chắc của áp , chẳng hiểu vì tim cô đột nhiên đập thình thịch, chỉ thể cúi đầu dám ngước mắt lên.

 

 Sau khi đặt Lan Anh lên ghế sô pha, Minh Khanh cầm rượu thuốc bàn mà Hoàng Quân để sẵn lên.

 

Thấy , Lan Anh :

 

- Để tự làm!

 

 - Sức lực của em quá yếu, xoa nhẹ cũng như !

 

Minh Khanh rót một chút rượu thuốc trong lòng bàn tay, giọng điệu vô cùng thản nhiên mà đáp một câu, khiến cho Lan Anh trợn tròn mắt. 

 

Mèo A Mao Huỳnh Mai

 - Tôi mà sức yếu ? Có tin đá dính tường ?

 

- Tin!

 

Lan Anh: "..."

 

Minh Khanh mỉm đáp một chữ tin ngon ơ. Tuy nhiên, môi kề sát miệng cô, Lan Anh lập tức nghiêng đầu tránh né. Khỏi hỏi cũng cô mà ngoan ngoãn thì sẽ hôn cô cho mà xem. Moá nó! Cái thuốc gì mà biến thái trời!

 

 

Loading...