12.
Những ngày đó, và Thẩm Dục cùng tìm bằng chứng của nhà họ Dụ.
Bọn họ cứ khăng khăng hợp tác với Thẩm Thị, mục đích là để bỏ qua một bước nhất định.
editor: bemeobosua
Và trong những bước đó, chắc chắn sơ hở của họ.
“Tìm thấy !” Tôi tập tài liệu trong tay, đột nhiên nhảy dựng lên.
Chạy thẳng đến chỗ Thẩm Dục đang bàn làm việc, phịch xuống lòng .
“Chồng ơi, chỗ !”
Thẩm Dục cầm tài liệu xem qua vài cái, đặt xuống, bế về phía phòng ngủ.
Tôi ngạc nhiên: “Tài liệu vấn đề gì ?”
Thẩm Dục: “Không, ngủ thôi.”
Tôi giãy giụa chạy, tên hàn/h h/ạ ngừng nghỉ.
“Em phân giường!”
Thẩm Dục: “Không .”
Tôi đạp chân: “Không !”
Thẩm Dục: “Kho tiền riêng của đưa em hết.”
Tôi lập tức vòng tay ôm chặt cổ , khí thế hừng hực: “Đi thôi!”
Thận tính là gì, tiền mới là quan trọng nhất!
13.
Nhà họ Dụ tiêu đời . Tôi trong xe, từng tốp nhân viên công ty bước , mỗi một đĩa hoa quả, một đĩa hạt dưa, ăn uống vui vẻ mặt.
“Dụ Mịch!”
Dụ Nhu thấy , cứ như ă/n tư/ơi n/uốt s/ống , lao thẳng đến: “Là mày! Là mày đúng !”
Tôi nhẹ nhàng nhấn nút hạ cửa kính xe, mặc kệ cô ở ngoài đ/ập p/há.
Kính cách âm, đúng là tuyệt vời!
Xem xong màn kịch , đến bệnh viện, thong thả chờ Thẩm Dục tan làm.
Vừa bước đến phòng khám, thấy giọng trơ trẽn của vợ chồng nhà họ Dụ.
“A Dục, cầu xin con, cầu xin con, cầu xin con hãy nể mặt Mịch Mịch mà giúp chúng , chúng là cha ruột của con bé mà.
A Dục, mười tỷ, mười tỷ thôi là .”
Tôi nhấc chân, trực tiếp đẩy cửa bước , tựa khung cửa: “Ối chà, đây là ai thế ?”
Hai họ thấy giọng , lập tức lao đến, kéo lấy quần áo : “Mịch Mịch, con mau khuyên A Dục , bảo nó giúp chúng !
Mịch Mịch, chúng là bố con mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-ngoc-khong-nho-anh-la-ai/chuong-10.html.]
“Bố ?” Tôi buồn họ: “Chỉ bằng hai ? Cũng xứng là bố ?”
Tôi gỡ vạt áo khỏi tay hai : “Muốn đầu tư ?”
Hai gật đầu lia lịa.
Tôi cúi đầu: “Mơ, , ghê.”
Tôi đầu, thẳng về phía Thẩm Dục.
“Dụ Mịch! Con chó mất dạy! Tao đ/ánh c/hết mày!”
“Đại tỷ!”
Vừa , thấy ba bóng xông thẳng đến, lập tức nhào hai đang lao xuống đất.
Đứa thì đấ/m, đứa thì đá.
editor: bemeobosua
“Dám đ/ánh đại tỷ của bọn tao, tao thấy chúng mày chán sống .”
“Mịch Mịch …” Ông nội tay ôm một túi ô mai khô tới, định lên tiếng thì thấy cảnh tượng đất:
“Đây là thế?”
Tôi lập tức tới, nhận lấy túi ô mai khô từ tay ông nội, nhét miệng.
“Hai đ/ánh con.”
“Dám đ/ánh cháu dâu của ông? Chán sống ?”
Ông nội c/ắn một miếng ô mai khô: “Báo cảnh sát bắt chúng nó !”
Tôi đầu: “Báo cảnh sát .”
“Ông cụ, là chúng cháu mà! Hai nhà chúng giao tình mà!” Hai cuống quýt kêu lên.
Ông nội cúi đầu, nghiêm túc hai một cái, vẻ mặt ghét bỏ.
“Xấu ch/ết , đuổi chúng nó ngoài , chướng mắt quá.”
Đợi đến khi đuổi hai đó ngoài, lén lút lấy một gói mì cay: “Ông nội, ăn mì cay ?”
Mắt ông nội sáng rỡ: “Ăn!”
Phía đột nhiên một bàn tay thò tới, giật lấy gói mì cay: “Không , đồ ăn vặt bớt ăn thôi.”
“Thằng cháu bất hiếu!” Ông nội tức giận.
Tôi chớp mắt: “Không em ăn, là nó.”
Tôi đưa tay, chỉ bụng của .
Thẩm Dục đờ , ông nội cũng đờ , ba thằng đàn em cũng đờ .
Thẩm Dục lập tức bế lên, thẳng về phía khoa sản: “Đã x/ét ngh/iệm m/áu ?”
Tôi lấy tờ kết quả : “X/ét ngh/iệm .”
Chỉ đó cao đến mức tưởng.
“Làm thêm siêu âm.”