Hàn Vũ hề vội vã, môi nhẹ nhàng chạm lên môi cô, dường như chỉ đơn thuần là một nụ hôn phớt qua.
ngay giây tiếp theo, nghiêng đầu, cánh tay vòng qua eo cô siết chặt, đầu lưỡi tinh tế lướt nhẹ lên cánh môi cô, chậm rãi thăm dò.
Tố Lam trợn mắt, cả cứng đờ.
Cảm giác mềm mại ấm nóng tràn khiến cô rối loạn, thở ngắt quãng.
Cô giật đẩy , nhưng bàn tay to lớn của kịp giữ chặt lấy gáy cô, buộc cô đón nhận nụ hôn sâu .
Hàn Vũ cho cô cơ hội chạy trốn.
—
Đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy cô, từng chút từng chút, quấy nhiễu đến mức cô gần như thở nổi.
Hơi thở cả hai quấn quýt, hương bạc hà nhàn nhạt từ xâm chiếm bộ giác quan của cô.
Tố Lam cảm giác như đầu óc trống rỗng.
Cô từng hôn sâu đến mức , từng trải qua cảm giác nóng bỏng như .
Bàn tay cô bấu chặt vai , cơ thể mềm nhũn , đến cả sức lực phản kháng cũng .
Mãi đến khi cả hai đều hết , Hàn Vũ mới chịu buông cô .
—
Tố Lam mềm nhũn, ngửa đầu tựa lồng n.g.ự.c , thở gấp gáp.
Hàn Vũ cũng khá hơn là bao, trán cụng nhẹ trán cô, cả hai cùng thở dốc.
Hơi ấm của bao trùm lấy cô, khiến cô cảm giác như bản sắp thiêu cháy.
Cô còn kịp hồn, thì đột nhiên…
Cằm cô nào đó nghiêng sang một bên, đó một thở nóng rực phả bên tai.
Tố Lam bỗng dưng cứng đờ.
Hàn Vũ vùi đầu cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Giọng trầm thấp đầy mê hoặc vang lên ngay bên tai:
“Thơm quá…”
Tố Lam: ”!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-hop-dong/chuong-54.html.]
Cái… cái quái gì thế !?
—
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy một Hàn Vũ khác xa với hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng của .
Tên bây giờ trông hệt như một con mèo bự đang làm nũng !!!
Chưa dừng ở đó, chậm rãi tiếp, giọng khàn khàn như thể đang kìm nén gì đó:
“Em ước làm thế bao lâu ?”
“Cuối cùng cũng hôn em …”
Giọng thấp mềm, như thể đang lẩm bẩm một câu vô thức.
Tố Lam thì tim đập thình thịch, đôi mắt khẽ run lên.
Hàn Vũ dịch sát hơn, thở nóng hổi phủ lên vành tai cô, giọng điệu mang theo chút làm nũng thể tin :
“Em thích .”
Tố Lam: ”…”
“Nói nhanh lên nào, em thích mà.”
Tố Lam: ”…”
“Mau , chờ đây.”
Tố Lam: ”… Tôi—”
Hàn Vũ lập tức dừng , ánh mắt sáng rực như chờ mong.
—
ngay khoảnh khắc cô hé môi, Tố Lam đột nhiên… đẩy mạnh !
Cô đỏ bừng mặt, xoay bỏ chạy mất hút.
Hàn Vũ: ”…”
Anh đó, theo bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên đầy bất lực.
Nhóc con , chạy nhanh thế làm gì chứ?
Anh nhất định sẽ đợi, đến khi cô tự ba chữ .