"Cô đừng giả vờ ngây ngô với !"
Cố Chính Hùng rõ ràng còn kiên nhẫn, "Tôi cô hận chúng , hận Ngôn Sâm. cô nhắm chúng là , tại tay với công ty? Công ty là vô tội!"
Tôi suýt bật thành tiếng.
"Vô tội? Cố đổng, ông với về sự vô tội ?"
Tôi đặt tách xuống, ánh mắt lạnh trong chớp mắt, "Ba năm , khi các ép phá thai, nghĩ đến, con là vô tội?"
"Cái đó giống !"
Ông lớn tiếng, "Mạng của Tiểu Vũ là mạng, còn cái của cô... thể so sánh với Tiểu Vũ?"
Lại là những lời .
Trong mắt họ, mạng sống của con , vĩnh viễn thấp kém hơn một bậc.
"Trong mắt , gì là giống cả."
Tôi lạnh lùng ông , "Mạng của con là mạng, mạng của cháu trai ông cũng là mạng. Các vì cứu cháu trai , thể hy sinh con . Vậy vì báo thù cho con , hủy hoại nhà họ Cố các , thì gì là ?"
"Cô!"
Cố Chính Hùng làm cho á khẩu, tức đến mức run lên.
"Cố đổng, khuyên ông nên về chuẩn , xem làm thế nào để đối phó với cuộc khủng hoảng nợ nần sắp tới."
Tôi nâng tách lên, lệnh tiễn khách, "Dù nữa, thời gian dành cho các , còn nhiều nữa ."
Cố Chính Hùng trừng mắt chằm chằm, ánh mắt tràn ngập sự oán độc.
"Tô Niệm, cô đừng đắc ý quá sớm! Thỏ cùng còn c.ắ.n , ép chúng quá đáng, lợi cho cô !"
"Vậy ? Vậy đợi."
Tôi vô tư nhún vai, "Xem là nhà họ Cố các chịu đựng nổi , là các c.ắ.n c.h.ế.t."
Cố Chính Hùng cuối cùng vẫn giận dữ bỏ .
Nhìn bóng lưng già nua của ông , hề chút đồng tình nào.
Tất cả những chuyện , đều là do họ tự chuốc lấy.
Không lâu khi Cố Chính Hùng rời , nhận một cuộc điện thoại ngờ tới.
Là của Cố Ngôn Sâm, chồng cũ của .
Giọng của bà , còn là sự kiêu căng cao ngạo như ba năm , mà tràn đầy lo lắng và một tia phẫn nộ đè nén.
"Tô Niệm! Cô rốt cuộc gì? Cô trả Ngôn Sâm cho !"
Tôi sững sờ một chút, mới phản ứng .
"Cố phu nhân, ý bà là ? Tôi hiểu."
"Cô đừng giả ngu với !"
Bà hét lên ở đầu dây bên , "Ngôn Sâm từ hôm gặp cô, nhốt trong phòng, ăn uống, gặp bất cứ ai! Nếu nó xảy chuyện gì, sẽ tha cho cô!"
Tôi đột nhiên thấy thật mỉa mai.
Tuyệt thực.
Chẳng đây là chiêu trò dùng ba năm ?
là phong thủy luân phiên đổi.
"Cố phu nhân, con trai bà trưởng thành , làm gì, xen . Bà vì gọi điện đến chất vấn , chi bằng tự kiểm điểm , xem các làm những gì."
"Chúng làm gì? Chẳng chúng chỉ là cứu Tiểu Vũ thôi ? Tiểu Vũ là cháu ruột của nó! Nó làm chú, lẽ nào nên làm ?"
Bà vẫn còn cố chấp lý lẽ.
"Vậy con của , chẳng lẽ là m.á.u mủ ruột thịt của ?"
Tôi lạnh hỏi ngược .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-dao-luc-cuoi/chuong-6.html.]
Đầu dây bên , im lặng.
"Tô Niệm, chuyện cũ, cứ để nó qua thôi."
Sau một hồi lâu, giọng bà dịu xuống, mang theo một chút khẩn cầu, "Tôi chúng với cô. Cô bồi thường gì, cô cứ , chỉ cần chúng làm , sẽ đưa cho cô hết. Xin cô, hãy buông tha cho Ngôn Sâm, cũng buông tha cho nhà họ Cố ."
"Buông tha?"
Tôi khẽ giọng lặp hai chữ , như thể thấy một chuyện kinh thiên động địa.
"Ngày đó, các ai, từng nghĩ đến việc buông tha cho ?"
“Khi bàn mổ, các đang ở ?“
“Khi mất đứa con, đau đớn c.h.ế.t, các đang ở ?“
“Khi các cầm tấm chi phiếu năm triệu, ruồng rẫy như ruồng rẫy ăn mày, các từng nghĩ đến ngày hôm nay ?“
Mỗi câu hỏi, thở ở đầu dây bên gấp gáp hơn một chút.
Đến cuối cùng, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Cố phu nhân, đời t.h.u.ố.c hối hận . Tội các gây , sẽ trả giá thôi.“
“Và , chính là đến đòi nợ các đây.“
Nói xong, kết thúc cuộc gọi.
Tôi tựa lưng ghế, nhắm mắt .
Vị trí trái tim, trống rỗng, nhưng nặng trĩu.
Cảm giác báo thù hề khiến cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngược , còn một sự mệt mỏi nên lời.
Lâm Triết đẩy cửa bước , đưa cho một cốc nước ấm.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.“
Anh khẽ , “Em làm sai.“
Tôi đón lấy cốc nước, siết chặt trong tay, cảm nhận chút ấm đó.
, sai.
Người sai là bọn họ.
Tôi chỉ đang đòi công bằng vốn dĩ thuộc về .
Tình cảnh nhà họ Cố, ngày càng thêm khó khăn.
Dưới sự liên thủ bán khống của và Triệu Khải Minh, cổ phiếu của Cố thị trở thành giấy lộn.
Thư đòi nợ của ngân hàng bay đến như tuyết, các đối tác lượt hủy hợp đồng, một giám đốc cấp cao và nhân viên kỹ thuật cốt cán cũng bắt đầu tìm kiếm bến đỗ mới.
Đế chế thương mại từng một thời lẫy lừng, giờ đây lung lay gió bão, sắp sửa sụp đổ.
Tôi nghĩ, Cố Ngôn Sâm sẽ mãi trốn tránh.
Không ngờ, chủ động tìm đến .
Hôm đó, kết thúc cuộc họp, bước khỏi cổng công ty thì thấy đang ở đó.
Anh mặc một chiếc sơ mi nhăn nhúm, râu ria lởm chởm, hốc mắt trũng sâu, cả tiều tụy đến t.h.ả.m hại.
Còn chút phong thái nào của Thái t.ử gia giới kinh thành năm nào.
Thấy , mắt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng bước về phía .
Bảo vệ công ty lập tức tiến lên chặn .
“Để qua.“
Tôi lạnh nhạt mở lời.
Bảo vệ lúc mới thả.
Anh tới mặt , dừng cách một bước chân.