Nguyên Liệt quá nhanh, khi xong những lời đó, hai tay run. Anh mặt , chịu .
Thế là đưa tay vuốt tóc từng chút một, nhẹ nhàng an ủi. Điều khiến cảm động bao giờ là những lời đường mật sến sẩm những món quà đắt giá mà là sự trân trọng và thiên vị trong vô thức đó. Có lẽ tình yêu mà hiểu bằng một phần mười nghìn tình yêu mà dành cho .
"Ngoan, em , chúng sinh con."
May mắn , bệnh nan y mà chỉ là tái phát bệnh viêm dày, do ăn uống gì nên thiếu máu, vì mà mới thèm ngủ. Bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong một tháng.
Tôi nhân cơ hội xin nghỉ việc ở công ty.
mới nghỉ hai ngày thì ruột - bà Tòng Hiểu Lan - gọi điện đến. Bà mắng là đồ vô ơn, bà nuôi lớn như , gả chồng thì chịu giúp em trai quản lý Tòng Thị nữa.
.
Tòng Thị là doanh nghiệp của gia đình , nhưng chỉ là một nhân viên làm thuê. Người đầu doanh nghiệp là con trai của bố dượng , tức là em trai .
…
Cha ruột mất sớm. Sau , bố dượng ở rể, và - Tòng Hiểu Lan - sinh thêm một đứa con trai. Sau đó, lão già đó lẻn phòng trang điểm trong hôn lễ để hôn . Tòng Hiểu Lan phát hiện . Tiếp đó, bà mắng lẳng lơ.
Vì , phát điên ngay tại chỗ và phá nát nửa còn của hôn trường. Sau đó, vì e ngại nhà họ Nguyên, Tòng Hiểu Lan mới chịu xin và giải quyết lão già đó. con trai ông giữ , bà rằng đứa bé là vô tội.
Nhiều năm , chuyên tâm tiếp quản doanh nghiệp gia đình, thức trắng bao nhiêu đêm để chuẩn cho chuyển đổi , đổi mới AI, mở rộng thị trường mới. Thế đột nhiên một ngày nọ, phát hiện thằng em trai lông bông của Tòng Hiểu Lan lén lút đẩy lên làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị.
17.
Mười giờ tối, Nguyên Liệt tìm thấy ở McDonald's gần nhà.
Không liên lạc qua điện thoại, tìm thấy bằng định vị, chắc là tìm lâu, sắc mặt của nặng nề đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-chong-doi-khang-hang-ngay/chuong-8.html.]
"Em lớn mà còn chơi trò mất tích ? ... Đừng ăn nhiều kem như , đau bụng đấy."
Mũi cay. Tôi cúi đầu, lầm bầm hỏi : "Mẹ em khi em già thì sẽ ngoài tìm mấy cô gái trẻ hơn."
"Em già thì già ? Đừng ai trong hai chúng chê bai đối phương."
"Mẹ em là em sinh con trai thì em sẽ đuổi khỏi nhà."
"Không thỏa thuận hôn nhân ? Tài sản của là của em cả, bây giờ là làm thuê cho em, ai đuổi ai chứ?"
"Mẹ em ..."
Tôi ngẩn , một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay. Đó là tay của Nguyên Liệt. Anh đang xổm ghế của , lặng lẽ .
Thế là nỗi tủi kìm nén bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ, nước mắt ngừng lăn dài từ khóe mắt. Tôi vùi lòng mà to.
"Em ghét em, ghét thằng em trai ngu ngốc đó, nhưng một em thì làm mà thể đánh đổ nhà họ Tòng ? Anh nghĩ cách …"
"Tòng Yên, em đợi câu bao lâu ?"
Ánh mắt của Nguyên Liệt dịu dàng và nuông chiều.
"Chúng kết hôn , là chồng em. Em thể đưa bất kỳ yêu cầu nào với , cho bất kỳ điều gì, gây bao nhiêu phiền phức cũng cả. Đừng một chịu đựng như lén lút bệnh viện đó nữa, thỉnh thoảng dựa dẫm , ?"
Mùi hương cỏ cây sạch sẽ và trong lành quanh quẩn nơi cánh mũi còn xen lẫn một chút ngọt ngào của kem dâu tây khiến cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.