Trong sân nhà chúng trồng một ít cây thu hải đường. Gió lớn khiến những cánh hoa chầm chậm rơi xuống tóc .
Khoảnh khắc đó, dường như dũng khí yêu đương chiến thắng lòng tự trọng vô ích, khiến buột miệng : "À, em cũng yêu cái đồ ngốc ."
Nguyên Liệt ngây một lát đột nhiên ôm chặt lòng. Nụ hôn của mãnh liệt như bão táp khiến kịp trở tay. Đôi mắt vốn lạnh lùng trong thường ngày của nhuộm thêm vài phần dục vọng.
"Đm, đợi nhà , trong......" Tôi nhịn mà vỗ hai cái đầu , xoay , mở cửa.
Giây tiếp theo, điện thoại của cả hai chúng cùng lúc đổ chuông.
Thẩm Mạn Mạn và Sở Chước lượt gửi yêu cầu kết bạn.
"Thật bất lực, đây là đầu tiên ghét sự xuất hiện của nhân vật chính."
"Xem đến đây, thấy cặp phản diện còn dễ ship hơn! Liệu hai họ c.h.ế.t thảm như trong kết cục nhỉ......."
"Đừng thấy hai họ tỏ tình với mà tưởng bở, còn nhiều vấn đề lắm! Cứ xem , từ tối nay trở , cặp vợ chồng sẽ cắm sừng và tan vỡ!"
Dòng bình luận đáng ghét khiến bầu khí của nụ hôn rơi xuống điểm đóng băng.
Nguyên Liệt đóng chặt cổng, đôi măt như cố ý như vô tình mà liếc về phía điện thoại của .
Sao? Anh đang đợi chủ động từ chối Sở Chước ? Tại là chủ động? Sao chủ động từ chối Thẩm Mạn Mạn?
Trong lòng chút chua xót, thẳng thừng đồng ý yêu cầu của Sở Chước, cố ý đưa điện thoại qua mặt Nguyên Liệt.
Không ngoài dự đoán, lập tức sa sầm mặt mày, làm việc của .
Chẳng ai trong chúng thèm để ý đến đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-chong-doi-khang-hang-ngay/chuong-5.html.]
Thuốc mà bệnh viện kê uống một khi ngủ. Tôi lấy viên thuốc , lười đun nước nên lấy luôn một chai nước khoáng từ tủ lạnh.
Tôi uống xong thì Nguyên Liệt xuất hiện với một ly nước ấm. Yết hầu động đậy, tức đến mức nghiến răng ken két: “Em uống thuốc bao giờ ? Vội vàng thế?"
Tôi khách khí: "Anh mồm mà một tiếng? Làm em đun nước chứ."
Anh đặt mạnh ly nước xuống bàn, hậm hực bỏ .
Nửa tiếng , cầm điện thoại, hờ hững khoe với : "Có buổi tối còn nhắn tin cho , nhắn ngừng, lẽ là do sức hút lớn, đáng trân trọng và thể dựa dẫm."
Tôi liếc màn hình. Tin nhắn của Thẩm Mạn Mạn đúng là chướng mắt.
"”Anh Nguyên Liệt, ngoài trời mưa to lắm. Mạn Mạn . Hôm khác, em sẽ đến nhà quỳ lạy xin chị dâu tha tội, xin đừng ghét em. Tiếng sấm đáng sợ quá, Mạn Mạn sợ quá, nhà mất điện … Sau khi Sở Chước thêm bạn với em thì nhắn gì ? Hay chẳng nhắn gì cả? Hừ, tuy chúng đều là bia đỡ đạn, nhưng mức độ tận tâm của nhân vật chính giành cho mỗi trong chúng khác đấy..."
Quả thật là Sở Chước chẳng nhắn gì cả.
Tôi buồn bực giống như thua một trận đấu . Thế là đá một cái lên gã đàn ông trẻ con đang đắc ý , lên lầu ngủ.
Bốn giờ sáng, điện thoại hiện lên tin nhắn của Sở Chước.
Tôi mơ mơ màng màng mở khóa, đó cơ bụng sáu múi trắng muốt lập tức chiếu sáng cả phòng ngủ.
"Chị ơi, muỗi hư quá, cắn bụng em . Chị xem, ngay đây . Em chị đích sờ......."
Bầu khí xung quanh yên lặng trong vài giây.
Tôi đột nhiên thấy dòng bình luận chuyển sang màu vàng tràn ngập khắp nơi với tốc độ nhanh đến mức thể cho rõ.
Không từ lúc nào, Nguyên Liệt - vốn ngủ say - tựa phía . Cánh tay vòng qua eo của siết chặt , thở nóng bỏng toát tín hiệu nguy hiểm nồng nặc: "Vợ ơi, làm đây, cũng muỗi cắn. Đừng , em của ."