Vợ Câm Đắt Giá: Phu Nhân Dẫn Con Bỏ Trốn Rồi - Lạc San & Tô Tân Thần - Chương 354: Bị cô ấy kiểm soát

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:29:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Ninh Thiếu Khanh đang vội vã về Ninh thị.

Không vì lý do gì, công ty bên đó đột nhiên một lượng lớn tin tặc xâm nhập hệ thống công ty.

Nếu giải quyết, bí mật và thông tin công ty của Ninh thị đều sẽ tuồn ngoài.

Phó tổng của Ninh thị tiếp đón Ninh Thiếu Khanh, lau mồ hôi lạnh trán , "Tổng giám đốc Ninh, chúng luôn cảnh giác về vấn đề an ninh mạng, cũng sàng lọc một lượt, do nhân viên nội bộ gây ."

Nhìn các nhân viên hỗn loạn thành một mớ, Ninh Thiếu Khanh chút nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi , đây là cố tình gây khó dễ cho chúng ."

Phó tổng kinh hãi, "Nhà nào , chúng mau chóng báo cảnh sát."

Bất kể ở Kinh Thành Hải Thành, cũng ai liều lĩnh công khai tay với Ninh gia như .

Người chuyện hoặc là can đảm, hoặc là quyền lực ngút trời.

Ninh thị chọc giận nhân vật như thế từ khi nào.

Ninh Thiếu Khanh ngăn Phó tổng đang định báo cảnh sát , hít sâu một .

"Không cần , cũng vô ích, làm chuyện , tự nhiên cũng sợ điều tra."

Chờ , Ninh Thiếu Khanh tức giận đập phá đồ đạc.

Anh kẻ ngốc, một cái là là do Tô Tân Thần giở trò.

Ninh Thiếu Khanh bên đang rối như tơ vò, còn Lạc San đến Kinh Thành.

Tô Tân Thần bế Lạc Thư Nhan xuống máy bay, định đưa Lạc San và con ăn một bữa .

Lạc San rõ ràng tâm trạng.

Ông Lãm tìm thấy, tình hình thế nào, ông cứ nhất quyết theo Khúc Dĩnh.

Khúc Dĩnh ông theo đó.

Lạc San cũng quen với trạng thái của ông Lãm.

thái độ của ông đối với Khúc Dĩnh khiến Lạc San thậm chí còn nghi ngờ Khúc Dĩnh cho ông ăn thứ gì nên ăn .

Đưa ông cụ bệnh viện kiểm tra , kết quả vẫn chỉ là bệnh Alzheimer, những chỗ khác vấn đề gì.

Mấy ngày nay Khúc Dĩnh của Tô Tân Thần kiểm soát, trạng thái của ông Lãm trở nên vô cùng bồn chồn.

Không chịu ăn cơm, làm gì cũng .

Không còn cách nào, Lạc San đành bảo của đưa Khúc Dĩnh và ông Lãm về Kinh Thành .

Đến họ, bây giờ chắc ở biệt thự bên đó .

Lạc San đôi mắt sáng lấp lánh của Lạc Thư Nhan, nhéo má con bé.

"Tối nay con ăn tối với chú ."

Lạc Thư Nhan gật đầu, khoác cổ Tô Tân Thần, "Được ạ, ạ."

Tô Tân Thần thì chút ngạc nhiên, đó chút lo lắng.

"Hay là thôi , để hôm khác, sợ gặp chuyện gì."

Lạc San cúi đầu, vô cảm chỉnh quần áo cho Lạc Thư Nhan.

"Không đến mức đó, chuyện quả thực là hiểu lầm , tin thể bảo vệ con bé ."

Ánh mắt Tô Tân Thần kiên định, "Con bé là sinh mạng của , tự nhiên sẽ làm ."

Lạc Thư Nhan ôm lên nhỏ nhắn mềm mại.

Nay gần bốn tuổi, khuôn mặt trắng nõn như bột mì mở thêm một chút.

Thừa hưởng hảo gen của Tô Tân Thần và Lạc San.

Xinh kém phần tinh tế, còn mang theo vài phần khí chất bẩm sinh.

Mỗi ôm Lạc Thư Nhan, trong lòng Tô Tân Thần đều một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Đây là đứa con m.á.u mủ ruột thịt của .

Cũng là sự tồn tại mà dùng sinh mạng để bảo vệ.

Tô Tân Thần cưỡng cầu Lạc San, khi để Lạc Thư Nhan tạm biệt Lạc San, liền đưa con bé rời .

Lạc San vội vàng về biệt thự, ngờ đang hỗn loạn như một mớ bòng bong, trong lòng chút may mắn vì Lạc Thư Nhan may mắn cùng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-354-bi-co-ay-kiem-soat.html.]

Chú Trương đang rưng rưng nước mắt quỳ mặt ông Lãm.

Ông Lãm Khúc Dĩnh dìu đỡ, gì cũng đòi .

Đồ đạc trong phòng khách đập vỡ ít.

Khúc Dĩnh đổi vẻ thất bại đây, lúc đang kiêu ngạo ngẩng cằm, xúi giục ông Lãm mau chóng rời .

Trong mắt cô thể che giấu vẻ đắc ý.

Cứ như thể coi ông Lãm là đối tượng thể thao túng.

Lạc San mặt mày đen sạm bước tới, hết đỡ chú Trương dậy khỏi mặt đất, cảnh tượng mắt, khẽ nhíu mày, "Đang gây chuyện gì?"

Chú Trương lau nước mắt mặt.

"Ông cụ , chúng đều là , bắt nạt ông và cháu gái ông."

"Lần ông cụ thật sự hồ đồ , đây khi phát bệnh, bao giờ nhận nhầm khác, nào cũng nhớ cô chủ hết."

" , nhắc đến cô, ông chút ấn tượng nào nữa."

Lạc San cũng xót xa trong lòng.

Cô cũng cảm thấy chuyện gì đó , nhưng thể tại .

"Ông ngoại, ông Lãm." Lạc San đến mặt ông Lãm, giọng điệu cố gắng giữ sự ôn hòa, "Ông yên tâm, vì chúng đưa ông về đây, tự nhiên sẽ đối xử với ông."

"Chúng cũng sẽ bắt nạt Khúc Dĩnh, nhưng với điều kiện, hai đây."

Câu đe dọa , chính là cho Khúc Dĩnh .

Khúc Dĩnh lập tức vui.

"Lạc San cô ý gì, còn tay với ?"

"Nếu cô ông cả đời nhận cô, thì cô cứ tay."

"Dù bây giờ chẳng gì, chỉ yên ."

Lạc San nhíu mày.

là tiểu nhân khó đối phó.

Hiện tại Khúc Dĩnh tay bắt giặc sợ gì, còn cô chỗ dựa, cô thật sự dám làm chuyện.

Lạc San hít sâu một .

Sau đó Khúc Dĩnh, "Vậy, yêu cầu của cô là gì, chỉ cần quá đáng, cố gắng đáp ứng."

Khuôn mặt Khúc Dĩnh lúc mới nụ , cô thẳng xuống ghế sofa.

, ông Lãm cũng theo cô .

Hành động đồng bộ, mặt đầy vẻ thận trọng và cảnh giác.

Làm Lạc San cảm thấy đau lòng.

Khúc Dĩnh bắt chéo chân, khiêu khích, "Cô công khai nhận là em gái nuôi, từ nay về sẽ sống cùng các ."

"Chỉ cần cô bằng lòng nuôi hết nửa đời còn , cũng sẽ gây chuyện."

Chưa đợi Lạc San mở lời, chú Trương vội vàng kéo cô một bên.

Ông vội vàng lắc đầu với Lạc San, "Cô chủ, cô ngàn vạn đừng đồng ý, , phụ nữ đơn giản, còn tâm địa độc ác, cô giữ là giữ một rắc rối."

"Tôi nghĩ kỹ , ngày mai sẽ với chủ lớn một tiếng, chủ lớn tay, đưa ông cụ về, và kiểm soát phụ nữ , sẽ chuyện gì ."

"Không ." Lạc San lắc đầu, tần suất liên lạc của Lãm Tân Triết với cô ngày càng ít trong mấy ngày .

Lãm Tân Triết .

nghĩa là cô tai mắt ở Lãm gia.

Người bên trong với cô, Lãm gia đang rối ren như , phòng thứ hai đang nhân lúc ông cụ ở đây để tranh giành đồ với phòng lớn.

Điều nguy hiểm hơn là họ dường như nắm một sai lầm của Lãm Tân Triết, nếu lan truyền ngoài thì Lãm Tân Triết sẽ hủy hoại cả đời.

Anh chủ lớn Lãm đang khó khăn từng bước ở Lãm gia.

Nếu đưa ông Lãm và Khúc Dĩnh về, chẳng là thêm rắc rối .

Thà giữ sự giám sát của cô.

Lạc San nhỏ tai chú Trương, "Mỗi ông ngoại phát bệnh cũng sẽ lúc tỉnh táo, cứ giữ để tìm nguyên nhân , chú bảo theo dõi họ, cố gắng đáp ứng yêu cầu, đừng chọc giận, từng bước một."

Mắt chú Trương đầy lệ, xót xa , "Cô chủ, cô lo lắng cho Lãm gia như , thật sự vất vả cho cô ."

Loading...