Vợ Câm Đắt Giá: Phu Nhân Dẫn Con Bỏ Trốn Rồi - Lạc San & Tô Tân Thần - Chương 317: Đã hồi phục

Cập nhật lúc: 2025-10-14 15:01:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu Tô Tân Thần thể hiện sự chào đón đối với Lạc San.

, thời gian ở chung lâu dần.

Tô Tân Thần thật lòng coi Lạc San như em gái ruột của .

Thời gian lâu hơn một chút, thì nảy sinh tình cảm.

lúc đó dám thể hiện , luôn cảm thấy tâm tư của là sai trái.

Ai ngờ, hai sớm tâm ý tương thông.

Chỉ là vì tâm tư của cả hai đều quá nhạy cảm và cố chấp.

Tô Tân Thần còn tiếp tục lật xuống .

Lạc San giữ c.h.ặ.t t.a.y .

Giống như chỉ Tô Tân Thần xem trang .

Tô Tân Thần chút nghi hoặc, Lạc San một cái.

Lạc San chăm chú Tô Tân Thần.

Tô Tân Thần ý nghĩa trong mắt cô, đó là rõ ràng giải thích rõ.

Không ngờ lâu như , cô vẫn còn ghi hận.

"Xin em." Tô Tân Thần mở lời, giọng điệu mang theo sự hối , "Lúc cố ý như , lạnh nhạt với em cũng là ý của ."

"Có lẽ lúc đó nên rõ với em sớm hơn, nhưng tính cách quá khó chiều."

"Bây giờ, em còn nguyện ý tha thứ cho ?"

Lạc San trả lời, chỉ nới lỏng tay đang giữ Tô Tân Thần.

Tô Tân Thần hỏi, tiếp tục lật xuống .

Phía ghi nhiều hơn vẫn là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày.

Thậm chí cả những tâm sự thiếu nữ của cô cũng lên đó.

Có lẽ, cô cũng cảm thấy đây là một chuyện , nên ngay cả việc ghi một cách riêng tư cũng chịu.

Tô Tân Thần đột nhiên cảm thấy chua xót, đầu nắm lấy tay Lạc San, giọng điệu chút nghiêm túc mở lời: "Nếu , thích em từ lâu , em tin ?"

Lạc San gì, hàng mi khẽ run.

Sau đó là nửa giờ yên tĩnh kéo dài.

Tô Tân Thần cứ thế ở bên cô lâu, lẽ Lạc San mệt mỏi , cứ thế tựa ghế ngủ .

Tô Tân Thần nhẹ nhàng bế cô lên đặt lên giường, đắp chăn cho Lạc San xong liền rời .

ngờ Lạc San đột nhiên mơ màng đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Tân Thần.

"Anh trai." Cô mơ hồ gọi, "Đừng ."

Tim Tô Tân Thần khẽ run lên, một cảm xúc rõ ràng nhanh chóng lan tỏa trong lòng.

Đôi mắt tuấn tú của tràn đầy dịu dàng.

"Được, , sẽ ở bên cạnh em."

Tô Tân Thần cứ thế bên giường.

Lạc San dần chìm giấc ngủ, ngủ yên bình.

Tình trạng của Lạc San ngày một hơn.

Tương ứng với điều đó, là thái độ của cô đối với Tô Tân Thần ngày càng trở nên lạnh nhạt.

Đối với kết quả , Tô Tân Thần cảm thấy kỳ lạ tức giận.

Người Tô Tân Thần phái vẫn tin tức gì của Phó Tùng Tĩnh, ngày tháng cũng trở nên bình lặng.

Tô Tân Thần luôn cảm thấy, chuyện sẽ đơn giản như .

Hôm đó, giúp việc vội vàng tìm đến Tô Tân Thần.

"Thưa , bên tiểu thư xảy chuyện , ngài mau đến xem ."

Nghe thấy Lạc San xảy chuyện, Tô Tân Thần lập tức hoảng hốt, vội vã theo giúp việc.

Người giúp việc đưa đến phòng Lạc San, nhưng Tô Tân Thần thấy cô, chỉ thấy tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

Anh vẻ mặt nghi hoặc.

Người giúp việc chút khó xử giải thích.

"Khoảng thời gian đều là chúng hầu hạ cô tắm rửa, nhưng hôm nay cô yêu cầu tự làm, liền chờ ở cửa, tưởng sẽ chuyện gì."

" thấy cô kêu lên một tiếng, chắc là ngã , xem, nhưng cô thế nào cũng cho."

"Phản ứng cũng chút kịch liệt, cũng sợ nếu sẽ khiến tình trạng của tiểu thư càng thêm bất ."

"Cô Thư Nhan tuổi còn nhỏ, chắc chắn giúp gì, cũng hết cách , mới tìm đến ngài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-317-da-hoi-phuc.html.]

Tô Tân Thần phòng tắm mịt mù nước, chút đau đầu, "Cô cứ đợi bên cạnh, xem tình hình."

Anh thẳng , mà gõ cửa.

"Lạc San, ?"

"Có ngã , thể cho xem tình hình của em ?"

"Yên tâm, ."

Đáp chỉ một im lặng.

Tô Tân Thần lập tức chút lo lắng, gõ cửa mạnh hơn, "Lạc San?"

Cũng quản đến những chuyện khác, Tô Tân Thần dùng sức đẩy cửa xông .

Nước trong bồn tắm tràn ngoài, trong màn nước mịt mờ, Tô Tân Thần thấy Lạc San đang ngã sàn nhà.

Trên sàn phòng tắm còn một vệt m.á.u đỏ, đ.â.m mắt Tô Tân Thần khiến thấy đau nhói.

Anh hít một thật sâu, tiên nhanh chóng dùng khăn tắm quấn lấy Lạc San đang ở đất, định bế cô dậy.

Lạc San bắt đầu giãy giụa, đẩy Tô Tân Thần .

Tô Tân Thần kiên nhẫn, dịu dàng , "Dậy , sàn nhà lạnh, hơn nữa em còn xử lý vết thương."

Dưới sự an ủi của Tô Tân Thần, Lạc San cuối cùng cũng động tĩnh.

Cô vẫn bướng bỉnh đẩy tay Tô Tân Thần , mượn lực dậy.

Tô Tân Thần đỡ Lạc San cà nhắc ngoài, nhanh chóng lấy một bộ quần áo khoác lên cô.

Vết thương chân Lạc San trông đáng sợ, nhưng thực sâu.

Tô Tân Thần xổm mặt Lạc San, xử lý vết thương cho cô.

Lạc San cứ thế yên lặng .

Lâu , cô đột nhiên mở lời:

"Khoảng thời gian , đều là chăm sóc như ?"

Tô Tân Thần sững sờ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong veo của Lạc San.

"Em hồi phục ?"

Lạc San gật đầu, chút ngượng ngùng mặt , "Ngã một cái, hiểu , làm đầu óc tỉnh táo ."

"Xin , làm phiền , nãy cũng nhất thời hồn."

Tô Tân Thần tiếp tục xử lý vết thương chân Lạc San, "Không cần khách sáo với như , đây là những điều nên làm."

Lạc San gật đầu, giây tiếp theo hắt xì một cái.

Tô Tân Thần vội vàng dậy nhét cô trong chăn, quên lấy máy sấy tóc đến.

"Nằm sấp xuống, sấy tóc cho em."

Tuy giọng điệu dịu dàng, nhưng trong lời mang theo một sự mạnh mẽ cho phép từ chối.

Lạc San một cái, ngoan ngoãn sấp xuống.

Những ngón tay Tô Tân Thần luồn qua tóc cô.

Nhất thời, trong phòng chỉ tiếng máy sấy tóc ù ù vang lên.

Mặc dù Lạc San hiện tại tỉnh táo, nhưng vẫn sẽ cảm giác mơ màng.

Cứ như , cô ngủ ngay mặt Tô Tân Thần.

Tô Tân Thần gì, khi quên dặn dò giúp việc phiên canh gác ở cửa, nếu Lạc San bất cứ chỗ nào khỏe cần giúp đỡ, thì kịp thời .

Người giúp việc kìm cảm thán.

"Tiên sinh Tô, ngài quá để tâm đến cô Lạc ."

"Nếu là cô Lạc, chắc chắn động lòng với ngài, tuy cô trông vẻ lạnh lùng, nhưng thực ngoài lạnh trong nóng."

"Chúng chờ đợi tin vui của hai nha."

Tô Tân Thần khổ, "Sau đừng những lời nữa, nhất là cũng đừng mặt Lạc San."

Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ thốt một câu:

"Cô thích điều ."

Có lẽ là trải qua một thời gian phiêu bạt ở nước ngoài, Phó Tùng Tĩnh cũng chịu đựng nữa.

cũng rõ, lúc lộ diện , chắc chắn nguy hiểm.

nghĩ một ý .

Phó Tùng Tĩnh lén lút liên lạc với Mạnh Nhan An.

Nghe thấy đối phương là Phó Tùng Tĩnh, Mạnh Nhan An còn chút tin.

Đang yên đang lành, Phó Tùng Tĩnh chạy nước ngoài trốn tránh làm gì.

Cho đến khi Phó Tùng Tĩnh thiếu kiên nhẫn , "Lẽ nào cô Lạc San giẫm chân cả đời ?"

Loading...