Vợ Câm Đắt Giá: Phu Nhân Dẫn Con Bỏ Trốn Rồi - Lạc San & Tô Tân Thần - Chương 274: ĐỂ HỌ PHẢI TRẢ GIÁ

Cập nhật lúc: 2025-10-11 03:39:35
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Môi cắn rách, vị m.á.u tanh lan tỏa trong khoang miệng Lạc San, cơn đau khiến cô tỉnh táo .

Là cô vô dụng, lúc , cô còn tư cách gì để nhát gan.

Lạc San cắn răng nhắm mắt , nhảy xuống.

May mắn là bên là bãi cỏ mềm.

khi chạm đất, cơn đau ở chân vẫn khiến đầu óc Lạc San ong lên.

Cô đau đến mức toát mồ hôi lạnh, dùng hết sức lực dậy.

Vừa vài bước, đột nhiên thấy tiếng bước chân từ phía .

Lạc San vội vàng khập khiễng trốn một căn nhà bên cạnh.

Là mấy giúp việc ngang qua.

Đây là khu vực của chi thứ hai, cô thể lơ là.

Mấy giúp việc trò chuyện.

“Nghe hôm nay một vị khách quý đến.”

“Khách quý? Còn cách như , đến Cẩm gia, ai mà chẳng cầu mới đến, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Cẩm gia.”

“Thật sự đấy, đó thao túng cả giới đen lẫn giới trắng, cái chợ đen lớn nhất ở Châu Mọi , là do ông mở , trướng nhiều doanh nghiệp, mặt ở khắp nơi thế giới, chỉ là tên là gì, cũng thần thần bí bí, cũng chỉ mới hoạt động mạnh trong mấy năm gần đây thôi.”

“Người bên ngoài đều cung kính gọi ông một tiếng Tiên Sinh Thần.”

“Còn nhân vật như nữa , nhất định tiếp đãi thật chu đáo, mấy đây, canh chừng từ đường cho kỹ, đừng để bên trong chạy ngoài va chạm với khách quý.”

Lúc , Lạc San vô cùng may mắn với lựa chọn của , nếu nãy cô kịp trốn, thì nỗ lực của cô đều đổ sông đổ biển .

Tiếng chuyện càng lúc càng xa.

Đợi xa, Lạc San mới cẩn thận .

Chân cô càng lúc càng đau, đau đến mức mặt cô tái nhợt.

Lạc San cố gắng tăng tốc, nhưng lực bất tòng tâm.

Sắp đến khu vực của chi cả, đột nhiên lớn tiếng hô lên.

“Có !”

“Là Lạc San, mau lên, mau bắt cô .”

Sắc mặt Lạc San lập tức đổi.

Cô đau quá, dù kéo lê cái chân thương để chạy, trong mắt khác cũng chẳng khác gì rùa bò.

Rất nhanh Lạc San bao vây.

Các vệ sĩ nhường một lối , bước chính là Thanh Phong.

Ánh mắt Thanh Phong âm trầm dừng ở chân Lạc San.

“Nhảy cửa sổ, quả nhiên là cứng đầu.”

“Cũng , dù ý của bề là, nếu cô cố tình chạy, thì sẽ đánh gãy cả hai chân cô, cô tự làm gãy một chân , thì cần tay nữa.”

Lạc San nghiến răng, giọng lạnh lùng.

“Họ vu oan, đổ tiếng lên , chịu, nhưng Thư Nhan là vô tội.”

“Anh trai lớn và Đại bá thể cả đời trở về, đến lúc họ về, các giải thích vết thương thế nào.”

“Cái Cẩm gia , vẫn là nơi chi thứ hai làm mưa làm gió!”

Thanh Phong như thấy chuyện gì buồn .

“Cho dù Đại thiếu gia họ trở về, cũng chỉ ủng hộ cách làm của chúng .”

“Trong thời gian tiểu thư Như Yên hồi phục phẫu thuật, con gái của cô chạy phòng bệnh của cô , phá hỏng thiết loạn xạ, khiến bây giờ tiểu thư Như Yên liệt giường như thực vật.”

“Tất cả những điều đều là của hai con cô, để hai chuộc tội là điều nên làm.”

“Nói thật cho cô , con gái cô đang ở trong tay Đại phu nhân, nếu cô hợp tác, chịu khổ chính là con bé.”

Mắt Lạc San đỏ ngầu, cô gầm lên, “Có chuyện gì thì nhắm đây, Thư Nhan rõ ràng gì cả, tội nhận, chỉ xin họ tha cho con bé.”

“Con bé còn là một đứa trẻ, cản trở đường ai cả.”

Thanh Phong khẩy.

“Cái gì gọi là cô chuộc tội, cô vốn dĩ tội, con gái cô sẽ chịu xét xử, cô cũng , nhận hình phạt, chỉ là bây giờ vẫn đến lượt cô.”

Vừa lời Lạc San thể tưởng tượng cảnh Thư Nhan họ hành hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-274-de-ho-phai-tra-gia.html.]

Lạc San chỉ hiểu.

Rốt cuộc là vì , cô từng nghĩ đến việc tranh giành với họ.

Cho dù họ thật sự thích cô ở Cẩm gia, nhưng sự tồn tại của Thư Nhan cản trở đường ai cả.

Con bé chỉ là một đứa trẻ, tại những thể nhẫn tâm đến mức .

“Giao Thư Nhan đây.” Lạc San mắt đỏ hoe xông lên.

Thanh Phong né tránh, chỉ đưa mắt hiệu cho bên cạnh.

Người đó lập tức hiểu ý, nhấc chân đá mạnh lưng Lạc San.

Lạc San chật vật ngã xuống đất, chân vốn vết thương, giờ càng đau hơn.

so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần mới là thứ giày vò nhất.

Nếu cô cảnh giác hơn một chút, sớm chuẩn cho của , phát hiện điều thể kịp thời đến Cẩm gia cứu con cô , lẽ thành thế .

Lạc San quá khinh địch .

ngờ đám thể độc ác đến mức đó.

Thanh Phong đắc ý dáng vẻ của Lạc San, như trút cơn tức.

“Lạc San, cô , ghét cô đến mức nào, từ khi cô xuất hiện, tính tình của tiểu thư trở nên nóng nảy, cô trút hết cơn giận lên .”

“Tôi cam tâm, cô rõ ràng chỉ là một tiện nhân mà tiểu thư mua về, chễm chệ trở thành thiên kim tiểu thư của Cẩm gia.”

“Cô từ đến, thì nên về nơi đó, hôm nay, chính là kết cục nhất dành cho cô.”

Nghe tiếng nhạo chói tai của Thanh Phong, Lạc San tuyệt vọng nhắm mắt .

lúc , một tràng tiếng bước chân đều đặn vang lên.

Lạc San còn tưởng là Đại phu nhân hoặc Nhị phu nhân dẫn đến, mất ý chí chống cự.

thấy giọng quen thuộc của một thiếu niên.

“Đây là đang làm gì , tra tấn riêng ?”

Lạc San chút kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, khó khăn về phía .

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn chỉ cùng một thiếu niên, hai đang về phía .

Thanh Phong như gặp kẻ thù lớn, vội vàng tiến lên chặn đường hai .

“Nhà kẻ trộm, đang dạy dỗ tên trộm , xin , để Tiên Sinh Thần chê .”

“Chuyện dơ bẩn cũng tiện để ngài tiếp tục xem, đưa hai vị đến đại sảnh, chủ nhân sắp về .”

An Nhiên còn nhỏ, nhưng tính cách kiêu ngạo.

Giữa đôi mày non nớt mang theo một vẻ lạnh lùng và hung hãn.

Vừa là học theo chủ nhân của .

“Ngươi là cái thá gì, dám cản đường chủ nhân của .”

Một câu mắng khó thốt , nụ mặt Thanh Phong dám đổi.

Cẩm Mặc Bạch dặn dò với , hôm nay nhất định tiếp đãi thật chu đáo vị khách quý .

Ít nhất để khách quý kết giao với của chi thứ hai .

Đừng để Cẩm Hạnh Triết thêm một trợ lực nào nữa.

Thanh Phong cũng thật sự sợ chọc giận đối phương, lúc mới cắn răng, xoay nhường đường.

An Nhiên nhỏ bên cạnh đàn ông.

“Chủ nhân, từ khi nào ngài thích lo chuyện bao đồng , là kẻ trộm thì còn quản cô làm gì?”

Giọng điệu đàn ông lạnh lẽo, “Ồn ào.”

An Nhiên lập tức im miệng, nhưng đến gần hơn, bé mới rõ kẻ trộm đất trông như thế nào, lập tức mở to mắt.

“Đây... đây là cô Lạc ?”

“Không , cô Lạc là của Cẩm gia , thể là kẻ trộm chứ.”

Mặt Thanh Phong lập tức trắng bệch.

Cái cô Lạc San , quen hai từ lúc nào.

giấu thật kỹ.

Người kinh ngạc tương tự cũng Lạc San.

Cô cũng ngờ, vị khách quý mà những nhắc đến, là hai .

Loading...