Vì người khom lưng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-21 13:46:29
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ video kéo dài hơn mười phút, từng câu từng chữ đều như lưỡi d.a.o bén, cắt rạch lớp mặt nạ giả dối mà hai bọn họ giấu giếm bao năm qua.
Lúc cuối đoạn ghi âm phát câu:
“Đợi bà c.h.ế.t , chúng sẽ danh chính ngôn thuận…”
giọng còn dứt, tiếng hít sâu và tiếng thì thầm sợ hãi xung quanh bao phủ.
Toàn sảnh im lặng như tờ.
Ba đầu đầy mồ hôi, môi run rẩy thốt nên lời.
Tô Nhan ngã xuống đất, lớp trang điểm tinh xảo vì mồ hôi và nước mắt mà lem nhem, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ngay lúc đó, một sơ trong giới thương nghiệp đột nhiên mở miệng:
“Tô tiểu thư , chị là nhờ Tô tổng mới chen chân vòng , chẳng trách…”
Lời còn dứt, một khác liền lạnh nhạt tiếp:
“Tôi còn tưởng là phu nhân chính quy, thì chỉ là tình nhân…”
Một tiếng “phu nhân chính quy” rơi xuống, giống như tát mạnh mặt ba.
Cận Dữ bước lên , tiện tay vỗ vỗ vai , thản nhiên :
“Vãn vãn, tiết mục tệ. Nếu phần , nhớ mời tới xem.”
Tôi cong môi :
“Phần càng đặc sắc.”
Tôi về phía đám đang thầm thì bàn tán, nâng ly rượu, ánh mắt lạnh lẽo:
“Cảm ơn đến tham dự yến tiệc sinh nhật hôm nay, nhưng tiếc là… chủ nhân bữa tiệc vẻ còn mặt mũi tiếp đón nữa.”
Một câu kết thúc, cả hội trường bùng nổ.
Tôi thản nhiên xoay rời khỏi, váy tung bay theo từng bước — giống như chính mới là ở đỉnh cao sân khấu.
Cận Dữ , liền “ồ” một tiếng, đầu hỏi :
“Giả dối?”
Tôi khẽ cong môi, phối hợp mà lấy một cái USB nhỏ trong túi xách, chậm rãi đặt lên khay thủy tinh cạnh bàn rượu:
“Tài liệu trong , đều dấu vết thời gian, ghi hình nguyên bản, thậm chí còn lưu lượng từ camera giám sát tại quán ăn, quán bar, cả bãi đỗ xe. Nếu nghi ngờ, thể mời luật sư trình lên toà.”
Ba đến đây, sắc mặt tái mét, dám thêm lời nào.
Cận Dữ nhíu mày, giọng lười biếng mà rõ ràng:
“Ta còn tưởng Tô tổng là lý lẽ, hoá cũng là dạng chỉ mạnh miệng. Nếu gọi là ‘giả dối’, làm ơn kiện , nhất mời luôn công ty giám định .”
Sau đó xoay đầu, cúi , dùng chất giọng trầm thấp bên tai :
“Muốn chơi đến cùng ?”
Tôi ánh mắt , gợn sóng lặng lẽ tràn , thấp giọng trả lời:
“Đã bắt đầu thì cần dừng.”
Cận Dữ mỉm , nhấc ly rượu cụng nhẹ với một cái, đó về phía đám đang c.h.ế.t lặng:
“Chúc đêm nay vui vẻ. Đáng tiếc món chính hôm nay bốc khói — nhưng , vãn vãn còn nhiều chiêu lắm.”
Trong lúc , âm nhạc trong hội trường vang lên nữa, nhưng ai dám lên sàn nhảy.
Tô gia — từ giờ khắc , mất mặt.
Còn , đầu tiên, giữa trung tâm ánh đèn, thản nhiên nhấp rượu — như thể thế giới , rốt cuộc cũng bằng con mắt khác.
— “Hài tử.”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng như sấm sét giữa trời quang.
Toàn bộ hội trường thoáng chốc lặng ngắt như tờ, ngay cả đang bưng ly rượu đưa đến bên môi cũng chững giữa trung.
Tôi chậm rãi đầu, ánh mắt rơi gương mặt Tô Nhan mang theo một tia khiêu khích và đắc ý.
Cận Dữ nhíu mày, giọng điệu chậm rãi mà lạnh nhạt hỏi :
“Ngươi cái gì?”
Tô Nhan cắn môi, làm bộ ngập ngừng, thanh âm cố tình vang rõ ràng:
“Tôi… mang thai, là… là hài tử của Cận thiếu.”
Lời rơi xuống, xung quanh tức khắc bùng nổ như ném một quả bom.
Ánh mắt đồng loạt về phía và Cận Dữ.
Tôi nắm chặt ly rượu, ngón tay khẽ run, ngẩng đầu — vì hoảng loạn, mà là vì tò mò.
Tôi xem sẽ phản ứng thế nào.
Cận Dữ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi Tô Mộ như một trò :
“Tô tiểu thư, cô xác định rõ mới ? Tôi từ đầu đến cuối, ngay cả tay cô cũng từng nắm qua.”
Tô Nhan sắc mặt trắng bệch, lùi về một bước, như dội một chậu nước lạnh giữa mùa đông.
Tôi cong môi nhạt, xoay với Cận Dữ:
“Chuyện náo nhiệt đủ , chúng thôi.”
Cận Dữ như cứu khỏi sự phiền chán, đưa tay :
“Tuân mệnh, nữ vương của .”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lòng bàn tay , trong ánh mắt tất cả , rời khỏi yến tiệc đang hỗn loạn — mà phía , là một đám mặt xám như tro tàn.
Yến hội nữa sôi trào — nhưng ai dám phát tiếng.
Tô Nhan run rẩy lùi về , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tròng mắt mở to, tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.
Cận Dữ nghiêng đầu, lười biếng mà , ánh mắt lạnh lẽo:
“Chó hoang chuyện, cần chủ nhân dạy . Nếu quy củ, ngại dạy giúp.”
Không ai dám lên tiếng khuyên can.
Ngay cả cha — còn giữ thể diện và che chở Tô Nhan — lúc cũng giả vờ cúi đầu uống rượu, làm như thấy.
Tôi cũng chỉ lãnh đạm , mắt lạnh theo dõi bộ màn diễn.
Một giây , Cận Dữ nhấc chân, chậm rãi về phía Tô Mộ.
Tô Mộ sắc mặt trắng như tuyết, lùi mãi đến sát vách tường, bả vai run cầm cập, hai tay cuống cuồng che bụng, sợ tới mức nước mắt trào nơi khóe mắt.
Cận Dữ dừng bước, cúi , giọng trầm thấp vang lên:
“Nếu còn để nửa câu giống …”
Hắn khẽ , đưa ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, từng chữ một:
“Tôi sẽ khiến cô còn cơ hội thứ hai.”
Nói xong liền phủi tay như đụng thứ bẩn thỉu, xoay bên cạnh , vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay .
“Đi thôi, khí ở đây ô nhiễm quá .”
Tôi cong môi nhẹ, yên lặng gật đầu.
Hai tay nắm tay rời , ánh mắt hoảng sợ, bối rối, và căm hận của vô — để một đêm sinh nhật, triệt để biến thành địa ngục.
Không nào dám thêm một chữ.
Ngay cả tiếng nhạc nền trong yến hội cũng giống như ai đó bóp nghẹt, im bặt vang lên.
Tôi nắm tay kéo , cảm nhận lòng bàn tay ấm áp nhưng tràn đầy lực đạo của Cận Dữ, nhất thời chút ngẩn ngơ.
Người , thực sự hề giống như đây —
Cũng giống cái vị trong trí nhớ , khí phách lẫm liệt mà bừa bãi vô lý.
Giờ khắc , lưng thẳng, bước chân định, tựa như đang tuyên cáo với cả thế giới:
"Ai dám động nàng, qua xác ."
Tôi yên lặng cúi đầu, hai bàn tay đang giao , đáy lòng dâng lên một tia cảm xúc hỗn loạn khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vi-nguoi-khom-lung-vojl/chuong-7.html.]
Mãi đến khi khỏi cửa lớn, gió đêm thổi qua, mới chậm rãi hồn.
Cận Dữ dừng , nghiêng đầu , khóe môi khẽ cong:
“Đi ? Muốn cùng dạo chút ?”
Tôi , do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Dù đêm nay cũng đủ điên —
Thêm một chút nữa, cũng chẳng .
13
Cận Dữ khổ một tiếng, lưng tựa ghế, ngẩng đầu trần xe, ngữ khí thấp trầm:
“Ta liền … trừ bỏ loại lý do , ngươi sẽ bỏ .”
Tôi nghiêng đầu , gì đó, phát hiện nên mở miệng từ .
Hắn , ánh mắt thẳng tắp, trầm mặc vài giây, nhẹ giọng :
“Vãn vãn, ngươi từng thích ?”
Tôi mấp máy môi, đáp khẽ: “Có.”
Cận Dữ khẽ run.
Giống như đáp án khiến tất cả kiên trì cùng nhẫn nhịn của đều sụp đổ, tay siết c.h.ặ.t t.a.y lái, một lát , tự giễu:
“Thực xin … khi đó cái gì cũng làm . Mẹ … bà là thể chống . bây giờ, sẽ để ngươi chịu ủy khuất nữa.”
Tôi đầu ngoài cửa sổ, thêm gì.
Bởi vì —
Lời thể dễ, nhưng hành động mới là thật.
Ánh mắt , giống như thể đốt cháy .
Lại giống như, đang tận lực nhẫn nhịn cái gì đó.
Một lát , nhẹ giọng hỏi:
“Vãn vãn, hiện tại… còn kịp ?”
Tôi ngẩn .
Cận Dữ đột nhiên nở nụ , đến nhẹ, giống như ngay cả chính cũng tin tưởng câu hỏi sẽ đáp án.
“Không kịp cũng .” Hắn nhẹ giọng , “Ta chờ, chờ đến khi ngươi nguyện ý… hoặc là, chờ đến khi thật sự c.h.ế.t tâm.”
Nói xong, đầu, vặn chìa khóa khởi động xe.
Ánh đèn đường ngoài cửa kính xe kéo dài, loang loáng chiếu lên khuôn mặt — vẫn là gương mặt , ngạo mạn, bướng bỉnh, nhưng giờ phút , mang theo chút mỏi mệt dễ gì phát hiện.