Vì Gà Bán Thân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:34:59
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2:

 

“Sao ? Cắt tay ?” Tôi lao tới, cầm tay lên xem xét kỹ lưỡng.

 

Giọng trong trẻo vang lên từ đỉnh đầu: “Đột nhiên nhớ , miếng thịt gà mua mấy tuần .”

 

Anh làm bộ ngửi ngửi, một cách cho phép nghi ngờ: “Hỏng .”

 

Sau đó, ngay mặt , trực tiếp cầm miếng thịt gà đó lên, nhẹ nhàng ném thùng rác.

 

Tôi, đói cả ngày: ...

 

Cố nén nước mắt,

 

Không nhịn nữa,

 

Oa hu hu hu hu hu.

 

“Cô cái gì?”

 

Bụng kêu ục một tiếng, nức nở : “Không gió ở thổi làm cay mắt.”

 

Người đàn ông một tiếng, đưa tay xoa đầu , “Xem cô đáng thương kìa, trong tủ lạnh còn ít gà rán, lấy đây.”

 

 

Quả hổ danh là chuỗi gà rán khắp thành phố, bên ngoài vàng óng, thơm giòn mềm ngọt, bày bàn ăn, khói bốc nghi ngút, ngừng tỏa mùi thơm quyến rũ.

 

“Một, hai, ba, bốn...”

 

“Cô đang đếm gì ?” Ông chủ làm xong việc xuống đối diện .

 

“Ừm, em đang đếm gà rán, tổng cộng mười hai miếng, em ăn bốn miếng, ông chủ ăn tám miếng.”

 

Lễ nghi chủ khách vẫn hiểu, giữ kẽ.

 

Không ngờ ông chủ nở một nụ lạnh lùng và kỳ quái, chống cằm, âm trầm : “Cô ăn hết , đây là bữa cuối cùng.”

 

Anh ý gì?

 

Vừa vẫn ?!

 

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng xuống thẳng thắt lưng, miếng gà rán đang gắp đũa nuốt cũng mà đặt đĩa cũng xong, tay run lên, miếng gà rơi xuống bàn, lăn hai vòng.

 

“Chậc, ăn gà ? Tôi tự tay làm, cô thể ăn.” Anh nhíu đôi mày kiếm, gắp một miếng gà rán đặt bát , nhẹ nhàng thúc giục: “Nhân lúc còn nóng, mau nếm thử.”

 

“Em... cái ... ông chủ, ...”

 

Tôi sợ đến nỗi thành câu, hai hàm răng va lập cập.

 

Thứ độc chứ...

 

Không độc thì cũng thuốc mê, xem kênh pháp luật, những cô gái ngây thơ trải sự đời ăn đồ lạ đưa, lúc tỉnh thấy trong bồn tắm, chỉ mất đời con gái mà còn thiếu một quả thận.

 

Ông chủ trai như , ngờ lòng lang thú, nỡ lòng nào tay với một đáng yêu như .

 

Tôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng : “Vừa mới nhớ , em... dị ứng thịt gà.”

 

Anh nhướng mày, ngón tay gõ gõ lên bàn ăn, như tiếng chuông báo tử của thần chết.

 

Tôi càng thêm yên, trán đẫm mồ hôi lạnh, gượng: “Đột... đột phát theo... mùa.”

 

Cuộc giằng co lời bắt đầu, vài giây, cuối cùng cũng đại phát từ bi : “Vậy . Cô căng thẳng làm gì? Tôi cũng ép cô.”

 

Tôi “haha” hai tiếng: “Ông chủ bụng, còn nấu cơm cho em, em cảm kích còn kịp, căng thẳng . Nào, ông chủ, để em múc cho bát canh.”

 

Anh lơ đãng “ừ” một tiếng, cắn một miếng gà rán giòn tan, mắt lim dim, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

 

Không... độc ?

 

Bàn tay đang múc canh của run lên, nhịn hỏi: “Ngon ạ?”

 

“Ngon chứ, hai ngày nữa ban quản lý mới giao rau củ, sẽ gà rán ăn , nên mới bảo cô tranh thủ bữa cuối cùng ăn nhiều một chút.”

 

?????

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vi-ga-ban-than/chuong-2.html.]

? Vậy cho rõ ràng?

 

Đôi mắt đào hoa của chuyển sang , đầy ẩn ý: “Đáng tiếc nào đó dị ứng thịt gà, đành miễn cưỡng ăn hết .”

 

Nếm thêm một miếng gà rán, tủm tỉm bổ sung: “Cô nhớ là đừng đụng gà rán nhé, nếu đang cách ly ở nhà mà dị ứng thì khó tìm bác sĩ lắm đấy.”

 

Tôi: ... Trước mắt phủ một lớp sương mờ.

 

Sống đến từng tuổi bao giờ chịu tủi như .

 

“Ê, mắt cô thế?”

 

Tôi đưa tay ngăn dòng nước mắt sắp vỡ bờ, rầu rĩ : “Ông chủ, gió nhà cứ thổi từng cơn mắt em thế , là chúng đóng cửa sổ .”

 

Một tiếng khẽ vang lên, ông chủ đưa cho một tờ khăn giấy, : “Cô thú vị thật, tên là gì?”

 

Bụng kêu ùng ục, cắn môi : “Em tên Hứa Triêu Triêu, Triêu trong sớm chiều, ở nhà xếp thứ chín, cũng thể gọi em là Tiểu Cửu. Ông chủ, đừng sa thải em, em làm việc chăm chỉ.”

 

“Triêu Triêu ?” Anh khẽ một tiếng, “Ăn cơm , ăn no mới sức làm việc.”

 

“Vậy chuyện công việc...”

 

“Để hãy .”

 

 

Để thể hiện sự chăm chỉ, ăn cơm xong, giành rửa bát, lau dọn khắp nhà bếp một lượt.

 

Còn ông chủ thì nhận một cuộc điện thoại phòng làm việc, đang bận gì.

 

Điện thoại “ting” một tiếng, cầm lên xem, là Mạc Trạch trả lời một chữ “ừ”, khóe miệng nhịn cong lên, lập tức nhắn cho một tin:

 

“Nghỉ ngơi sớm nhé, đừng thức khuya, ngoài nhớ đeo khẩu trang, em ở ngoài sống , cần lo lắng.”

 

Bên lâu cũng trả lời .

 

Ngồi sofa xem TV một lúc, màn đêm lặng lẽ buông xuống, bưng một tách cà phê gõ cửa phòng làm việc.

 

Cẩn thận đặt tách cà phê lên bàn , đắn đo mở lời: “Ông chủ, tối nay em ngủ ở ạ?”

 

Ông chủ uống một ngụm cà phê, thản nhiên : “Ngủ sofa.”

 

“A? Ồ...”

 

Nhà lớn như lấy một phòng cho khách ?

 

“Sao? Không vui?” Anh sa sầm mặt.

 

“Không , .” Tôi vội vàng xua tay.

 

Anh “chậc” một tiếng, : “Cô là con gái, để cô ngủ sofa cũng . Hay là thế , cô lên phòng ngủ, sofa ngủ.”

 

Thế !

 

Tôi điên cuồng xua tay, từ chối lia lịa.

 

Đôi mắt đen láy như đá cẩm thạch của đảo một vòng, từ xuống , thản nhiên : “Cái cũng , cái cũng xong, là... chúng ngủ chung một giường?”

 

Hả?!

 

Hai tay bất giác che ngực, mặt đỏ như tôm luộc, ấp úng : “Cái thật sự ...”

 

Anh nghiêng gần hơn, trong mắt lóe lên tia trêu chọc, từ từ dụ dỗ: “Sao ? Tôi thấy , sofa cứng hẹp, chẳng ai ngủ sofa cả.”

 

Tôi nước mắt, nắm chặt quần áo, “Ông chủ... từ nhỏ lưng em cứng, chỉ thích ngủ sofa thôi.”

 

“Ồ? Thật ?”

 

Tôi nắm chặt tay, quả quyết : “Vâng, từ nhỏ lớn lên sofa.”

 

Anh khẽ , thẳng , một cách nghiêm túc: “Hóa là thói quen từ nhỏ của cô, thì ép cô nữa.”

 

Đêm , vạn vật tĩnh lặng, cuộn sofa, đắp chiếc chăn mỏng, mắt mở thao láo dám động đậy, chỉ sợ sơ ý một chút là ông chủ “làm bậy”.

 

Đèn trong phòng làm việc sáng đến hai giờ sáng, trong phòng tiếng động nhỏ, đó tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

 

Loading...