VẾT SẸO SAU LƯNG - Chương 7: Món quà từ quá khứ

Cập nhật lúc: 2025-07-16 13:57:16
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Món quà từ quá khứ

Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu qua những tán cây rợp bóng trong vườn phủ Tạ gia, Lâm Y lặng lẽ bên bờ hồ sen. Không ai bảo nàng đây, nhưng căn phòng lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.

Nàng chạm nhẹ ngón tay mặt nước, nơi những gợn sóng lăn tăn lan rộng, phản chiếu một bóng dáng nhỏ bé, mỏng manh và cô đơn.

Tiếng bước chân đều đặn vang lên lưng khiến nàng giật . Không cần cũng … là Tạ Du.

Anh vẫn trong bộ trường bào đen gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo. hôm nay, đôi mắt còn chứa đầy xa cách, mà đó là một thứ gì đó… như dịu dàng nhưng khó chạm tới.

Tạ Du cầm tay một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc hoa văn cổ kính. Anh đưa nó cho nàng, giọng đều đều: “Cầm lấy.”

Lâm Y bối rối , cúi đầu mở . Trong hộp là một cây trâm cài tóc bằng ngọc trắng, giản dị nhưng tinh xảo, phần trâm khắc hoa văn hoa sen mềm mại.

“Đây là…?” nàng lặng lẽ hỏi.

Tạ Du nhếch môi, ánh mắt xa xăm: “Năm em mười ba tuổi, giữa cơn mưa đêm … em đánh rơi nó.”

Lâm Y sững . Một luồng ký ức ùa về — khi nàng vùng chạy trong đêm tối, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cây trâm duy nhất nàng để , nhưng một cú ngã… nó rơi mất, và nàng bao giờ tìm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-7-mon-qua-tu-qua-khu.html.]

“Là… ngài nhặt?” nàng thốt lên, đôi môi run rẩy.

Tạ Du khẽ gật đầu, giọng nhẹ hơn bao giờ hết: “Từ hôm đó, luôn giữ nó… chờ đến khi gặp em.”

Trái tim nàng thắt . Hóa đàn ông , vị công tử quyền quý lạnh lùng luôn âm thầm giữ một phần ký ức thuộc về nàng suốt bao năm.

?” nàng khẽ hỏi, giọng run lên, ánh mắt lay động.

Tạ Du thẳng nàng, ánh mắt đầu tiên còn che giấu cảm xúc: “Vì khi thấy em, thể quên.”

Câu đơn giản, hoa mỹ… nhưng như một mũi tên xuyên thẳng lòng nàng. Những năm tháng nhục mạ, những vết thương, những đêm dài lạnh giá… hóa vẫn một từng giữ lấy một kỷ vật nhỏ bé , đợi ngày gặp .

… tình cảm là gì? Lâm Y vẫn dám tin.

“Ta cần em tin ngay bây giờ,” Tạ Du tiếp, như suy nghĩ của nàng. “Chỉ cần em … từ nay, dù ai khinh miệt em, dù cả phủ Tạ gia lưng với em… thì vẫn sẽ phía em.”

Giọng trầm nhưng kiên định, một chút do dự.

Lâm Y cúi đầu thật thấp, bàn tay khẽ siết lấy cây trâm. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa làn nước trong hồ… nhưng , chỉ là nước mắt tủi hờn.

Là một chút cảm động… một chút ấm áp mà bao năm qua nàng dám mơ.

Loading...