Chương 4: Khuê phòng cô độc
Sáng hôm , ánh nắng ban mai len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Lâm Y. Cả đêm qua nàng ngủ, ánh mắt vô hồn trần nhà phủ kín hoa văn u ám, lòng trĩu nặng nỗi sợ hãi và hỗn loạn.
Phủ Tạ gia rộng lớn, nhưng ai chuyện với nàng, ai hướng dẫn nàng sống , chỉ một tiểu nha mang đến một bát cháo loãng lặng lẽ rời , ánh mắt nàng xen lẫn khinh bỉ.
Lâm Y dậy, lặng lẽ dọc theo hành lang dài phủ kín thảm đỏ. Mỗi bước chân vang lên khẽ khàng, phản chiếu tiếng lòng cô độc.
Bỗng một giọng châm biếm vang lên từ phía :
“Ồ, cứ tưởng tiểu thư Lâm cao quý lắm cơ. Hóa chỉ là một kẻ dựa chủ tử mà thôi.”
Lâm Y , bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Cầm — quản sự già nhất phủ, vốn nắm trong tay quyền lực nhỏ. Bà khoanh tay, nụ khẩy đầy miệt thị.
“Phủ nơi dễ sống , cô nương . Cho dù lọt đây… chắc giữ chỗ ,” Quý Cầm tiếp, giọng điệu đầy ẩn ý.
Lâm Y cúi đầu, đáp. Nàng quá quen với những ánh mắt như . Từ bé đến lớn, nàng sống cái bóng “con gái vợ lẽ”, “kẻ thấp hèn”, nên khinh miệt với nàng, giờ đây chỉ là chuyện thường.
ngay lúc đó, một bóng áo đen xuất hiện — chính là Tạ Du.
Cả Quý Cầm lẫn Lâm Y đều sững . Tạ Du rằng, bước thẳng đến, sải chân dài khiến hầu hai bên vội vã cúi rạp.
“Quản sự Quý,” giọng lạnh lùng vang lên. “Bà dường như quên mất quy tắc phủ Tạ gia nhỉ? Từ nay trở … Lâm Y là của .”
Ánh mắt Tạ Du quét qua khiến Quý Cầm lập tức cúi gập , mặt tái mét: “Dạ, thuộc hạ xin , thiếu gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-4-khue-phong-co-doc.html.]
dừng ở đó, tiếp lời, giọng đều đều nhưng đầy sát khí: “Nếu còn nữa… bà sẽ rời khỏi phủ , vĩnh viễn.”
Lâm Y im lặng, tim đập dồn dập. Những lời Tạ Du … một mặt khiến nàng bối rối, một mặt khiến lòng nàng khẽ rung lên một tia ấm áp mong manh.
Anh sang nàng: “Theo .”
Không để nàng từ chối, Tạ Du bước , sải chân thẳng gian phòng lớn ở trung tâm phủ — thư phòng riêng của .
Lâm Y khẽ run, nhưng vẫn lặng lẽ theo.
Khi cánh cửa khép , gian bên trong như chỉ còn tiếng thở của hai . Tạ Du chống tay lên bàn, thẳng nàng, ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu tâm can:
“Em thật sự nhớ ?”
Lâm Y cắn môi, ánh mắt chùng xuống: “Năm đó… là công tử cứu ?”
Tạ Du khẽ nhếch môi, đôi mắt lóe lên tia sắc bén: “Lúc đó em vẫn còn là đứa bé mười ba tuổi, đánh đập giữa cơn mưa. Ta từng thề sẽ tìm em… ngờ cuối cùng em mặt thế .”
Giọng đầy ẩn nhẫn nhưng mang chút lạnh lẽo. Anh tiến gần, cúi đầu xuống thì thầm sát tai nàng:
“ Lâm Y… kể từ đêm nay, tất cả những gì thuộc về em… sẽ là của .”
Câu khiến nàng giật , lùi một bước nhưng bàn tay giữ chặt cổ tay, cho thoát.
“Từ nay đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây… chối bỏ nữa,” Tạ Du khẳng định.
Lâm Y ngước mắt đàn ông , lòng ngổn ngang. Vị công tử lạnh lùng … rốt cuộc là sự cứu rỗi, là một gông xiềng mới của cuộc đời nàng?