Chương 18: Cuộc gặp gỡ nơi viện riêng
Hành lang phủ Tạ gia thật dài, từng bước chân Lâm Y vang lên khẽ khàng nền đá lạnh. Bóng lưng Triệu Tinh Vân , thẳng thớm nhưng toát lên khí chất cao ngạo và đắc ý.
Lâm Y cảm nhận rõ, nàng đang tận hưởng khoảnh khắc — khoảnh khắc dẫn nàng đến mặt Tạ phu nhân, nơi quyền lực và áp lực lớn nhất trong phủ hội tụ.
Cuối cùng, họ dừng viện riêng. Triệu Tinh Vân , mỉm mỉa mai: “Tiểu thư Lâm, mời . nhớ đấy… đừng để phu nhân thất vọng vì bản lĩnh của cô.”
Lâm Y đáp, chỉ khẽ cúi đầu đẩy cửa bước .
Bên trong, Tạ phu nhân ngay ngắn ghế chủ vị, phía là một hàng nha cung kính chắp tay. Trên bàn là ấm bốc khói nghi ngút, nhưng khí trong phòng lạnh hơn cả ngoài trời.
“Ngươi đến ,” Tạ phu nhân cất giọng, ánh mắt quét qua nàng, lạnh như băng. “Ngồi .”
Lâm Y khẽ cúi , xuống chiếc đôn thấp bên cạnh bàn, tay đặt ngay ngắn đùi.
Im lặng một lúc lâu, Tạ phu nhân mới lên tiếng, giọng điệu sắc bén: “Ngươi nghĩ bản cạnh Tạ Du bao thì thể đường hoàng trở thành của phủ Tạ gia ?”
Câu hỏi giống như một nhát d.a.o cắt thẳng lòng Lâm Y, nhưng nàng cúi đầu, chỉ khẽ đáp: “Tôi từng ý nghĩ .”
“Ồ?” Ánh mắt Tạ phu nhân thoáng lóe lên tia hứng thú. “Vậy ngươi gì khi bám lấy Du Nhi?”
Lâm Y siết chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định: “Tôi từng cầu xin phủ Tạ gia… cũng ép buộc ai bảo vệ . kể từ khi danh nghĩa bên cạnh thiếu gia Tạ Du… sẽ làm điều gì khiến phủ Tạ gia hổ thẹn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-18-cuoc-gap-go-noi-vien-rieng.html.]
Lời khiến Tạ phu nhân nhướng mày, thoáng ngạc nhiên vì sự bình tĩnh và tự trọng trong ánh mắt nàng.
Triệu Tinh Vân bên cạnh hừ khẽ, chen : “Lời lắm… nhưng chẳng qua chỉ là vỏ bọc. Ai cũng cô bám lấy Tạ Du chỉ vì đổi đời.”
Tạ phu nhân khoát tay ngăn , ánh mắt sắc bén về phía Lâm Y: “Tốt. Vậy chứng minh … chứng minh ngươi xứng đáng. Từ ngày mai, ngươi sẽ quản lý bộ bếp chính của phủ. Một tuần , nếu bữa tiệc mùa hạ chuẩn chu … đừng mong trong phủ thêm một ngày.”
Câu … rõ ràng là một thử thách nặng nề.
Lâm Y cúi đầu thật sâu, giọng vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng gợn sóng: “Tôi hiểu.”
Khi nàng rời khỏi viện riêng, trời xế chiều. Triệu Tinh Vân bên cạnh, nghiêng đầu khẽ : “Tiểu thư Lâm, bếp chính của phủ Tạ gia… dễ . Một từng bước chân bếp như cô… chờ xem.”
Lâm Y khẽ nhạt, đáp lời.
Nàng hiểu… thử thách thực sự bắt đầu từ đây.
Khi trở về phòng, Tạ Du chờ ngay cửa, ánh mắt tối khi gương mặt đầy mệt mỏi của nàng.
“Bọn họ ép em chuyện gì?” Giọng trầm xuống, mang theo cơn giận khó giấu.
Lâm Y nhẹ lắc đầu, nhưng một thoáng ngập ngừng, nàng khẽ : “Tạ thiếu gia… xin phép… thử một … chứng minh thật sự thể vững.”
Ánh mắt Tạ Du nàng lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, giọng trầm ấm: “Được… nhưng nhớ kỹ… nếu em mệt, chỉ cần một câu… sẽ dẹp hết thứ cho em.”
Trái tim nàng khẽ run lên… và đầu tiên nàng mỉm thật sự: một nụ mỏng manh… nhưng kiên cường.