VẾT SẸO SAU LƯNG - Chương 17: Những ngày yên bình hiếm hoi

Cập nhật lúc: 2025-07-17 16:52:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 17: Những ngày yên bình hiếm hoi

Sau đêm mưa , bầu khí trong phủ Tạ gia trở nên trầm lặng hơn. Tạ Du giấu giếm nữa, đích sắp xếp cho Lâm Y chuyển đến một gian phòng ngay sát cạnh phòng , khiến tất cả nha , quản sự chỉ còn cúi đầu phục tùng, nhưng ánh mắt thì vẫn âm thầm dò xét đầy toan tính.

Lâm Y rõ điều đó, nhưng nàng sợ. Câu “cho phép thực sự bước thế giới của em” của Tạ Du hôm đó khắc sâu tim nàng, khiến trái tim vốn luôn đề phòng nay mềm từng chút một.

Buổi sáng, khi nàng thức dậy, thấy một chiếc áo choàng nhẹ khoác từ khi nào. Hương nhàn nhạt thoảng trong khí, tiếng chim hót ngoài vườn… tất cả mang đến cảm giác ấm áp lạ lùng.

Đến trưa, Tạ Du đích dẫn nàng dạo quanh hoa viên — điều từng tiền lệ trong phủ. Các nha , gia nhân cúi đầu hành lễ nhưng ai dám buông lời. Danh nghĩa “ bên cạnh Tạ thiếu gia” khẳng định công khai một cách mạnh mẽ.

Lâm Y bước bên , tà váy khẽ lay trong gió, khuôn mặt bớt tái nhợt chuỗi ngày chịu đựng, ánh mắt trong veo nhưng sâu lắng.

“Có mệt ?” Tạ Du bất ngờ hỏi khi họ dừng gốc bạch mai lớn.

Lâm Y khẽ lắc đầu, đôi mắt hiện rõ chút hổ: “Không… .”

Tạ Du nàng, khoé môi cong nhẹ. “Lại ‘’… Em thật cứng đầu.”

Lâm Y cúi đầu, nhưng một nụ thoáng qua môi nàng — nụ đầu tiên nhiều ngày u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-17-nhung-ngay-yen-binh-hiem-hoi.html.]

Giữa lúc cả hai cùng im lặng, bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở hành lang phía xa: Triệu Tinh Vân.

Nàng khoác một bộ váy rực rỡ, bước từng bước nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc lạnh Lâm Y đầy thách thức.

“Tạ thiếu gia,” nàng cất giọng mềm mỏng, cố gắng giữ vẻ điềm đạm, “Hôm nay Tạ phu nhân lời mời… đích gặp tiểu thư Lâm.”

Ánh mắt Tạ Du thoáng tối . Lâm Y nắm nhẹ lấy tay áo , khẽ lắc đầu.

“Tôi sẽ ,” nàng nhỏ.

“Em cần gượng ép,” nàng, giọng trầm đầy lo lắng.

Lâm Y mỉm khẽ: “Tôi hứa với ngài… sẽ học cách đối diện.”

Câu trả lời khiến ánh mắt Tạ Du dịu , xen lẫn một tia tự hào lặng lẽ.

Anh khẽ thì thầm bên tai nàng: “Nếu họ dám làm khó em… hãy nhớ, chỉ cần .”

Trái tim nàng rung lên, cảm giác ấm áp như lan khắp lồng ngực. Lâm Y khẽ gật đầu, bước theo Triệu Tinh Vân về phía viện riêng của Tạ phu nhân.

Khoảnh khắc , từ xa, Tạ Du vẫn theo bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cường của nàng… ánh mắt mang đầy quyết tâm: "Cho dù thế nào… nàng sẽ mãi là của ."

Loading...