“Với cái đồ lụy tình như em thì cần lý lẽ.”
Anh trai làm tức phát , mặc kệ chị dâu khuyên thế nào, cũng như uống nhầm thuốc, nhượng bộ nửa bước.
Tôi về phòng ngủ, đóng sầm cửa rung trời, hậm hực một lúc, mở điện thoại, thấy Thịnh Yến Thư gửi tin nhắn cho .
“Tôi với em , sáng mai 7 rưỡi, lầu đợi .”
Đầu xẻng cũng bay mất , thể .
Tôi bình tĩnh một lúc, đúng lúc , trai đột nhiên gửi cho mấy tin nhắn Wechat.
“Anh cho em , em c.h.ế.t cái tâm đó !”
“Anh đồng ý!”
“Bố cũng đồng ý!”
“Thịnh Yến Thư đừng hòng bước cửa nhà !”
“Cậu cái lời quái quỷ gì ! Cháu ngoại tao thể theo họ !”
Tôi nhanh tay trả lời: “Vâng trai, theo họ em.”
Bên đột nhiên im bặt, phòng bên cạnh bỗng truyền đến tiếng đ.ấ.m tường giận dữ.
Tôi ôm chăn cuộn , phấn khích trả lời Thịnh Yến Thư: “Vâng.”
Giữa tiếng đ.ấ.m tường của trai, hạnh phúc chìm giấc ngủ.
4
Ngày hôm , cố tình dậy thật sớm, lén lút chạy khỏi nhà.
Xe của Thịnh Yến Thư đậu lầu, đang dựa cửa xe đợi .
Thấy đến, giơ cổ tay lên xem giờ, : “Ăn sáng ?”
Tôi lắc đầu: “Chưa ạ, chị dâ…”
Răng va lập cập, suýt c.ắ.n lưỡi.
Lần thứ hai yêu đương nghiêm túc, là nắm tay luôn nhỉ?
Ngón tay cử động, ý nhen nhóm, Thịnh Yến Thư khẽ, né : “Lên xe.”
Tôi hổ vuốt sợi tóc rối hề tồn tại, ho nhẹ một tiếng: “Vâng.”
“Ôi, đây là Giai Kỳ ?” Bác gái hàng xóm xách một giỏ rau, dắt một con ch.ó từ xa tới, tươi : “Vừa nãy bác gặp cháu ở chợ, ống nước nhà cháu rò, cháu qua ở nhà Tiểu Trạch.”
Tôi căng thẳng siết chặt túi đeo chéo, gật đầu: “Cháu chào bác Lưu ạ.”
Đồng thời, căng thẳng dùng che Thịnh Yến Thư.
Bác Lưu qua , ngước lên thấy Thịnh Yến Thư cao hơn một cái đầu, mắt bỗng sáng lên: “Đây là——”
“Chú cháu ạ!”
Tôi thẳng tắp, chỉ thiếu nước giơ tay chào.
Con ch.ó sủa một tiếng, nhiệt tình lè lưỡi, sợ đến mức lùi một bước, Thịnh Yến Thư ôm lấy.
Ánh mắt hóng chuyện của bác Lưu dần bùng lên: “Ồ, chú … cũng , cũng .”
Nhìn bóng lưng bà cụ xa, dở dở mếu.
Tôi dám cá, đến chiều, sẽ đang yêu.
Vừa ngẩng đầu, Thịnh Yến Thư mặt mày bình thản cúi xuống : “Chú?”
Tôi phát hiện kẹt giữa xe và , yếu ớt : “Không thể để em …”
“Gọi .”
“Ờ… Anh… Anh trai?”
“Đừng so sánh với ông bác sĩ Đông y già .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-hong/7.html.]
Tôi nhăn mặt, cuối cùng thăm dò gọi một tiếng: “Anh Yến Thư…”
Anh cúi đầu, nghiêm túc hỏi: “Em cân nhắc, gọi chồng ?”
Mặt *phừng* một tiếng đỏ bừng, từ từ trượt xuống dọc theo xe, định trốn như …
Thịnh Yến Thư một tiếng, buông tay : “Không trêu em nữa, thôi, cháu gái.”
Câu trêu chọc làm đỏ bừng mặt.
Trên đường làm, ăn sáng cùng Thịnh Yến Thư.
Ngồi ở quán ven đường, cẩn thận chằm chằm qua , sợ bắt quả tang.
Thịnh Yến Thư chậm rãi gắp cho một cái bánh bao, : “Năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Tôi lau bánh bao, chớp mắt, mặt đầy nghi hoặc: “24.”
“Ừm, yêu sớm.” Anh bóc một quả trứng gà, đặt bát : “Em thế , làm cứ nghĩ đang lừa gạt trẻ vị thành niên.”
Tôi ngớ , đột nhiên thấy cứng cỏi hẳn: “ thế! Em 24 ! Anh trai em dựa mà quản em! Anh ế sưng , lẽ nào cho em gả ?”
Thịnh Yến Thư gật đầu: “Nói đúng lắm, em gả.”
Tôi như tiêm m.á.u gà, đường cứ ríu ríu rít, mãi đến lầu công ty, vẫn thấy .
Trước khi xuống xe, do dự một lúc, nhanh như chớp ghé sát, hôn lên má Thịnh Yến Thư một cái.
Sau đó, nhanh chóng đóng cửa xe, khúc khích chạy tòa nhà.
Giờ nghỉ trưa, thấy chị Khai Huệ mặt mày lo lắng ở chỗ làm, liền ghé qua hỏi thăm.
“Chị Khai Huệ, sắc mặt chị lắm.”
Chị Khai Huệ hồn, : “Chị bầu 6 tháng , sáng nay dậy thấy đau, lát nữa chắc đến bệnh viện.”
Lãnh đạo già bưng ấm , chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, qua cặp kính lão: “Giai Kỳ , cháu với chị Khai Huệ . Dù buổi chiều cũng việc, cho hai đứa nghỉ nửa ngày.”
Tôi đồng ý nhanh, dìu chị Khai Huệ xuống lầu, gọi một chiếc xe.
Số của Thịnh Yến Thư hết , chúng đặt của một bác sĩ khác.
Hôm nay trời nóng.
Ra khỏi phòng khám, chị Khai Huệ làm kiểm tra, cầm một que kem ăn đợi.
Từ xa, bỗng gọi .
Tôi theo hướng tiếng gọi, Thịnh Yến Thư đang vẫy tay với .
Con hươu nhỏ trong lòng bắt đầu chạy loạn, nhảy chân sáo chạy tới, : “Em bạn, chị thai…”
Thịnh Yến Thư nghiêng , làm động tác “suỵt”, lúc mới thấy, tai bên của đang đeo tai Bluetooth.
Anh đang gọi điện thoại.
Tôi che miệng, áy náy với .
Rất nhanh, tắt điện thoại, : “Anh trai em.”
Lòng lập tức rối bời: “Anh thấy chứ?”
“Nghe thấy .”
Tôi rên rỉ một tiếng, xoay chuồn lẹ.
Thịnh Yến Thư kéo cổ áo , nhẹ nhàng lôi : “Vừa nãy em bạn em làm ?”
Tôi vỗ trán: “ , bạn em thai, thấy khó chịu, em cùng chị khám bệnh.”
Vừa dứt lời, tiếng dép lê loẹt xoẹt truyền đến từ xa.