Giằng co 3 giây, đột nhiên cúi , phi như bay ngoài.
Vưu Xuyên Trạch thuần thục túm lấy đuôi tóc ngựa mới buộc đẽ, kéo nhẹ một cái, lôi về:
“Hở vai làm gì? Còn nữa, mặc váy ngắn thế.”
Tôi đập tay , mặt đầy oán hận: “Tự do ăn mặc!”
“Em mà em gái , ông đây cóc thèm quản! Hôm nay nếu em đổi, thì bước qua xác mà !”
Tôi đấu Vưu Xuyên Trạch, bèn chạy vòng lưng Thịnh Yến Thư, rên rỉ: “Chị dâu… xem kìa… em mặc mà!”
Vưu Xuyên Trạch nghiến răng nghiến lợi chỉ : “Vưu Giai Kỳ, bỏ tay ngay, cách xa !”
Thịnh Yến Thư im, cúi đầu với : “Nghe em .”
Tôi bĩu môi, mặt hệt như một oán phụ.
Thịnh Yến Thư , cúi đầu nhỏ với : “Đừng chọc giận ông bác sĩ Đông y, cẩn thận châm cứu đấy.”
Tôi rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, tiếng nào ngoài.
Giây phút cửa đóng , giọng kéo dài, cực kỳ đòn: “Xong thì gọi , ngủ bên ngoài.”
*Rầm!*
Cửa đóng , giọng của ngăn cách bên trong.
“Ông già.”
Tôi lẩm bẩm một câu, xoay xuống lầu.
Buổi giao lưu lớn khoa đầu tiên khi nghiệp, 100 đến.
Thật may, thấy bạn trai cũ ở trong đó, gián tiếp dẫn đến lúc lên sân khấu phát biểu, làm đổ micro, nửa gào, hiện trường hỗn loạn.
Tôi, Vưu Giai Kỳ, “nữ hoàng diễn thuyết” lừng lẫy năm nào, ngượng sân khấu, nhờ lớp trưởng kéo xuống.
Xuống sân khấu, tức giận hỏi: “Một sinh viên còn đang học như đến góp vui cái gì!”
Năm đó scandal của và Đồng Gia Nghiệp ầm ĩ ai cũng , dựa mà nổi như cồn, ai mà chẳng thích hóng hớt…
Lớp trưởng vô tội nhún vai: “Bạn gái nghiệp năm nay mà…”
Vàng! là năm xui tháng hạn!
Đang , Đồng Gia Nghiệp từ từ qua đám đông về phía .
“Đàn chị, lâu gặp.”
Tôi giả lả: “Phải ha, lâu gặp.”
Đồng Gia Nghiệp nghiêng đầu, đ.á.n.h giá một lúc, đột nhiên : “Nghe chị rêu rao là c.h.ế.t ?”
Tôi khan vài tiếng: “Chắc là chị nhớ nhầm, xin nhé.”
Đồng Gia Nghiệp giận, vẫy tay về phía bên : “Đàn chị thể hiện thành ý chứ, qua uống với bọn em vài ly .”
Lớp trưởng đẩy gọng kính: “Không cần thiết , mấy con trai, bắt nạt con gái…”
Đồng Gia Nghiệp : “Bạn gái kết bạn với chị , ép rượu.”
Tôi hít sâu một , thầm niệm: Thôi, coi như viếng mộ.
Người đông thì dễ hùa, nhất là khi nhân vật chính trong scandal ầm ĩ trường năm đó xuất hiện.
Tôi uống chừng mực, nhưng tác dụng của cồn, vẫn cảm thấy choáng.
Cuối cùng lớp trưởng đỡ hộ một ly, kéo .
Tôi theo , : “Cảm ơn nhé, lớp trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-hong/5.html.]
Cậu thở dài, rẽ đám đông chật chội: “Nhà ở ? Có ai đến đón em ?”
Tôi nghĩ ngợi, chậm chạp rút điện thoại, gọi cho Vưu Xuyên Trạch, nhanh nhấc máy: “Alo?”
Tôi khúc khích: “Anh ơi, em xong , đến đón em …”
Đầu dây bên khựng : “Uống rượu ?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Uống !”
“Gửi địa chỉ đây.”
Hôm nay Vưu Xuyên Trạch dễ tính thật, bắt nộp tiền tiêu vặt mới đồng ý.
Tôi dí điện thoại tai lớp trưởng: “Cậu với .”
Lớp trưởng báo địa chỉ rành mạch, rõ ràng, đỡ cột đèn đường: “Giai Kỳ, em đừng uống rượu một nữa.”
Tôi gật đầu, dựa cột đèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi ăn gì mấy, uống lúc bụng đói nên rượu ngấm nhanh, mí mắt dính cả .
Rất nhanh, đèn xe chiếu sáng mặt đường.
Một chiếc xe màu bạc dừng mặt, trông quen.
Cửa xe mở, một bóng cao ráo giẫm lên cái bóng cột đèn, thẳng về phía .
Lớp trưởng hỏi: “Giai Kỳ, đây là trai em ?”
Tôi ngẩng đầu, mở mắt , đàn ông mặt lạnh như tiền bước ánh đèn, vui vẻ : “Là……… là chị dâ…”
Một bàn tay to chợt che miệng , chặn lời sắp , giọng thanh lãnh vang lên: “Làm phiền .”
Ánh mắt lớp trưởng đảo qua giữa và Thịnh Yến Thư.
Tôi thể gọi là “chị dâu” mặt khác, bèn gỡ tay Thịnh Yến Thư , hì hì: “ , là trai .”
Lớp trưởng lúc mới yên tâm xua tay: “Giai Kỳ uống nhiều , tửu lượng em kém…”
“Được, vất vả cho .”
Thịnh Yến Thư bế ngang lên, nhét ghế phụ, cúi thắt dây an cho , hương gỗ lạnh buốt xua mùi cồn nồng nặc.
Rất nhanh, xe khởi động.
Tôi khó chịu cựa quậy, ấn trán: “Chị dâu, lái chậm thôi, em sắp ói … dây… cài… …”
Thịnh Yến Thư thản nhiên : “Ói xe phạt hai trăm.”
Chị dâu chắc chắn giận , làm tròn lên, trai cũng giận, thì, bố cũng giận.
Nghĩ , lòng nghẹn , bỗng nhiên bật .
Thịnh Yến Thư thèm dỗ, cứ để mặc sức trút giận.
Xe rẽ lầu khu dân cư, vở kịch tình cảm trong xe bắt đầu.
Tôi trút hết đống chuyện tồi tệ của với Đồng Gia Nghiệp , như trút đậu.
Cuối cùng tựa đầu cửa sổ, rầu rĩ than: “Anh trai cho em yêu, bố cũng cho, họ em mắt mù, đáng tin.”
Thịnh Yến Thư *rầm* một tiếng đóng cửa xe, vòng qua đầu xe mở ghế phụ, xổm mặt : “Giai Kỳ, đến nhà .”
Tôi bỗng nín bặt, sụt sịt vài tiếng, loạng choạng bước xuống xe.
Thịnh Yến Thư đỡ tay , cùng về phía hành lang.
Gió giữa đêm hè oi ả.
Tôi ôm cánh tay Thịnh Yến Thư, tiếp tục :