Nhìn dáng vẻ sảng khoái của Thịnh Yến Thư, bỗng ngộ , ném cho một ánh mắt “đúng là mà”.
Anh cầm chìa khóa tủ, hỏi : “Đi ? Tôi tiễn em.”
Đây là sự quan tâm của chị dâu ?
“Tòa nhà Thành Ích ạ, cảm ơn chị dâu!”
Tôi lon ton theo, đôi cao gót da nhỏ màu hồng giẫm sàn, kêu *cộp cộp*.
Thịnh Yến Thư cau mày, liếc đôi cao gót mười phân thắt nơ bướm, gì.
Xe đỗ lầu, Thịnh Yến Thư kéo cửa xe, ghế lái.
Tôi do dự giữa ghế phụ và hàng ghế , cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt bình thản của Thịnh Yến Thư: “Lên ghế .”
“Vâng ạ, chị dâu!”
Anh trai luôn , ghế phụ của để dành cho vợ tương lai. Giờ ghế phụ của , liệu giận nhỉ?
Tôi suy nghĩ miên man, báo địa chỉ, Thịnh Yến Thư im lặng khởi động xe.
“Mới nghiệp?”
Một lúc , mới nhận chị dâu đang hỏi .
Tôi gật đầu lia lịa, lén liếc Thịnh Yến Thư một cái.
Phải , mắt của trai từ nhỏ , mấy cô bạn gái cũ đều xinh như hoa, hoa khôi trường thì cũng là hoa khôi lớp, tóm , nhất định dính một chữ
“Hoa”.
Mà vị mắt , thể là đỉnh cao, là đóa hoa núi cao.
Vậy mà lão làng tình trường như ngắt xuống.
Không khí trong xe ngượng ngùng.
Tôi thấy trong hộc để đồ ở cửa xe cái kính râm tặng Vưu Xuyên Trạch dịp sinh nhật, quả nhiên là tình yêu đích thực.
Tôi hắng giọng, hỏi: “Chị dâu làm ở thế ạ?”
Thịnh Yến Thư hạ cửa sổ xuống một khe nhỏ, gió lùa mang theo chút mát mẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-hong/2.html.]
“Đồng nghiệp của em.”
Tôi “Ồ” một tiếng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Hèn gì, vẻ thích mùi nước hoa của , cũng thích đôi giày cao gót nơ bướm của .
, thích trai là .
Xe dừng tòa nhà văn phòng, cúi đầu khom lưng tạm biệt “chị dâu” của .
Vừa đầu , gặp ngay mấy bạn thực tập sinh cùng đợt.
Xe dán phim chống nắng nên thấy rõ bên trong.
Họ chỉ bước xuống từ một chiếc xe, mặt mày mờ ám: “Giai Kỳ, bạn trai ?”
Tôi chối bay chối biến, còn tự hào khoe: “Đó là chị dâu ! Bác sĩ khoa sản đó!”
Hậu quả của việc “ vẻ” là họ lôi một đống vấn đề sức khỏe, nhờ hỏi giùm.
Tôi sống 24 năm, quấy rầy Vưu Xuyên Trạch thành thói quen.
Ông 30 tuổi khi thấy tin nhắn “Sự khác biệt giữa việc sinh cho con b.ú sữa và sữa bột” thì cuối cùng cũng bùng nổ.
Tin nhắn thoại dày đặc hiện đầy màn hình, bấm , gầm lên như sư t.ử :
“Vưu Giai Kỳ! Em mà còn láo nữa, ông đây sẽ phanh phui chuyện em lén lút yêu đương hồi đại học!”
Tôi lè lưỡi, thu kha khá.
Tôi với trai chung một tật.
Đó chính là thích , bất kể tuổi tác, sẽ uôn chủ động tay.
mắt mù hơn Vưu Xuyên Trạch, , từ nhỏ đến lớn, theo đuổi mấy trai, đầu tiên lấy tiền tiêu vặt của mua que cay cho hoa khôi lớp, thứ hai thì bắt làm bài tập hộ cho bạn nữ khác.
Vì cái tội “não “, bố nghiêm cấm yêu đương, bắt chờ nghiệp xem mắt.
Thời đại học, nổi loạn chống đối, yêu một đàn em kém ba tuổi, một mối tình đúng nghĩa, tay còn kịp nắm, mà đá.
Ngày chia tay, nôn bẩn ba cái ga giường của Vưu Xuyên Trạch, còn suýt c.h.ế.t đuối trong bồn rửa mặt.