Mẹ dặn là chuyện với lạ, lát nữa mà chắc chắn sẽ nổi giận cho xem.
Tôi men theo con đường nhựa về phía , nhanh ngang qua ngôi nhà cũ của bà ngoại.
Cây hòe già cổng rụng sạch lá, cô đơn ở đó.
trong.
Tôi nhớ mà, ngày hôm đó nhiều vây quanh, họ đặt bà ngoại trong một cái hộp lớn màu đen, khiêng lên núi.
Sau , bà ngoại biến thành một gò đất nhỏ ở núi.
Tôi từng bước từng bước lên núi.
Đường núi gồ ghề lồi lõm, sỏi đá chui trong chiếc giày da nhỏ làm chân trầy xước.
Quai cặp sách cọ vai đau nhức, lồng n.g.ự.c cũng thấy nghẹn khó thở.
Mỗi bước đều như d.a.o đâm, ho đến mức thể thẳng lưng.
Cuối cùng, cũng thấy gò đất nhỏ .
Trên đó phủ một lớp sương mỏng, xung quanh cỏ dại khô héo mọc đầy.
Tôi còn trụ vững nữa, bám cái cây nhỏ bên cạnh mà ho kịch liệt.
Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, những giọt m.á.u đỏ tươi rơi đám cỏ khô, trông như những đóa hoa mai đỏ nở rộ.
Tôi từ từ xuống bên cạnh mộ bà ngoại, đưa tay vơ lấy bùn đất xung quanh, từng chút từng chút phủ lên .
Lớp đất mát rượi dính mặt, nhưng khiến cảm thấy an tâm.
“Bà ngoại ơi, con đến tìm bà đây.”
Con đường dài quá, thật lâu, thật lâu, mệt đến mức còn bước nổi nữa.
Bà sẽ mãi bên cạnh mà.
Giờ đây, cuối cùng cũng thể ở bên cạnh bà, còn ai chê là gánh nặng nữa .
Miệng khe khẽ hát bài đồng d.a.o bà từng dạy.
“Rung rinh, rung rinh, rung tới Cầu Ngoại Bà…”
Trong cơn mê man, hình như thấy bóng dáng của bà ngoại.
Bà giữa một vầng sáng mờ ảo, dang rộng vòng tay về phía : “Chiêu Chiêu, đây với bà nào.”
“Bà ngoại ơi…”
Tôi với bà rằng đau lắm, mệt lắm.
Tôi còn với bà: “Con gây thêm rắc rối cho bố nữa, bà mang con .”
đau đến mức còn sức lực, tiếng phát cũng nhỏ đến mức gần như thấy.
Ngay khoảnh khắc dậy chạy về phía bà, mắt đột ngột tối sầm .
Thế giới chìm bóng tối.
Trong lúc ý thức mơ hồ, dường như thấy tiếng bước chân dồn dập: “ là ở đây !”
“Tôi bảo là hình như thấy Chiêu Chiêu mà, ngờ một con bé chạy lên mộ bà ngoại nó.”
“Chiêu Chiêu… Chiêu Chiêu?”
Có ai đó đang gọi tên , nhưng đó là giọng của bố .
Nghe quen, là ai nhỉ?
Tôi mở mắt , nhưng mí mắt nặng trĩu, thể mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ve-voi-ba/chuong-4.html.]
“Mau bế con bé lên, đưa về nhà bà ngoại nó .”
Tôi nhớ , là giọng của bà Trương hàng xóm.
đợi kịp suy nghĩ thêm, bế lên.
Bà Trương vẫn đang gì đó, nhưng rõ nữa.
Ý thức dần trở nên mờ mịt, chìm giấc ngủ sâu.
Khi mở mắt nữa, tôiđang chiếc giường của bà ngoại.
Trước đây đều ở đây cùng bà, giờ đây chỉ .
Căn phòng vắng lặng và yên tĩnh, ngửi thấy mùi hương đặc trưng của riêng bà.
Tôi nhịn mà đưa tay tự sờ lên .
Tôi c.h.ế.t ?
Đã lâu lắm ngửi thấy mùi của bà, vì c.h.ế.t nên mới thể ngửi thấy ?
đầu quanh, chẳng thấy bà cả.
Sao như ? Rõ ràng lúc thấy bà mà.
Tôi đang định xuống giường thì bỗng thấy tiếng chuyện bên ngoài.
Bà Trương chút bất mãn : “Anh chị làm bố kiểu gì mà tắc trách quá, con cái cũng trông cho kỹ.”
“Đường xa thế mà con bé dám một chạy về đây.”
“Nếu tình cờ thấy nó đeo cặp sách lên núi, thì sẽ xảy chuyện gì nữa?”
Tiếp theo là giọng đầy vẻ bất lực của .
“Bà Trương , bà cũng đấy, đứa trẻ giờ là cháu nuôi, vốn dĩ chẳng thiết gì với bọn cháu.”
“Từ ngày cháu mất, bọn cháu đón nó về, nó cứ gây chuyện hết đến khác thôi.”
“Nói thật với bà, ngày hôm qua nó còn làm cháu tức đến mức bệnh viện…”
“Cháu cũng ngờ tính khí con bé lớn như , chỉ mắng vài câu mà nó tự ý bỏ nhà .”
Nghe đến đây, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y .
Lòng bàn tay chút đau, nhưng đau bằng trong lòng.
Tôi cảm thấy hụt hẫng và buồn bã…
hèn gì thấy bà ngoại, hóa vẫn c.h.ế.t.
Giá mà c.h.ế.t thì .
C.h.ế.t sẽ gây rắc rối cho bố , c.h.ế.t là thể gặp bà ngoại.
Ý nghĩ hiện , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tôi lập tức trở , nhắm chặt mắt, cử động cũng năng gì.
Tôi sợ làm sai chuyện gì hoặc sai điều gì, sẽ vui.
Thế nên, cứ giả vờ ngủ thì hơn…
Cửa phòng đẩy , cảm nhận ánh mắt đổ dồn lên , khiến càng thêm cứng nhắc.
Bà Trương một cái, thở dài: “Đứa trẻ còn nhỏ, hiểu chuyện mà.”
“Hơn nữa, lúc cô còn sống thì coi nó như bảo bối, chiều hư cũng là chuyện bình thường.”
Tôi hé mắt qua một khe hở nhỏ, thấy bố.
Sắc mặt của bố trông lắm.