Dường như dù làm gì nữa, cũng đều sẽ tức giận.
Mẹ làm cho tức đến mức bệnh viện , thể phạm thêm nữa.
Tôi ngoan ngoãn giường, dám cử động dù chỉ một chút.
Bụng đau thắt từng cơn, ngoài cửa vẫn luôn động tĩnh gì.
Tôi run rẩy thò tay xuống gối, lấy một chiếc xe nhựa nhỏ.
Đó là quà bà ngoại mua cho .
Năm đó chỉ trỏ , bảo là đứa trẻ hoang bố bỏ rơi, thụp xuống đầu ngõ đến thở nổi.
Bà ngoại nhét chiếc xe nhỏ tay , xoa tóc .
“Chiêu Chiêu nhà trẻ hoang, Chiêu Chiêu mãi mãi là bảo bối của bà ngoại.”
“Đợi con lớn thêm chút nữa, bố sẽ lái xe đến đón con.”
Tôi ôm chiếc xe nhỏ nhắm mắt , bỗng nhiên nhớ đến em trai trong bụng .
Em vẫn đồ chơi nào cả.
Tôi cố sức bò xuống giường, cầm chiếc xe nhỏ sang phòng của bố .
Bên cạnh giường của họ đặt một chiếc nôi em bé , màn tuyn màu xanh da trời rủ xuống, trông như một giấc mơ ngọt ngào.
Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc xe nhỏ trong đó, sống mũi cay cay.
“Em trai ơi, chị chỉ mỗi một món đồ chơi thôi, tặng cho em đấy.”
“Sau em nhất định lời nhé, đừng giống như chị, lúc nào cũng làm giận ?”
Nói xong chạm tay thành nôi lạnh lẽo, trở về phòng tiếp tục chờ đợi.
Mãi cho đến khi tiếng lạch cạch vặn ổ khóa vang lên.
Tôi lén xuống giường, ghé mắt khe cửa ngoài.
Bố dìu xuống ghế sofa, khẽ khàng dặn dò.
“May mà bác sĩ bảo , nhưng em để tâm trạng kích động nữa .”
“Vạn nhất mà gây co thắt t.ử cung dẫn đến sinh non thì làm thế nào?”
Mẹ uống một ngụm nước, tay xoa bụng thở dài.
“Em cũng , nhưng cứ thấy cái đồ bệnh tật như Chiêu Chiêu là em ...”
Nhắc đến , giọng bỗng nhiên cao vút lên, đầy vẻ phiền muộn.
Bố vội vàng vỗ lưng an ủi:
“Đừng giận, đừng giận, bình tĩnh .”
Ngừng một lát, bố cũng nhíu mày.
“Ngày dự sinh của em cũng gần , đến lúc đó chắc chắn ở bên cạnh chăm sóc em.”
“Còn đứa nhỏ ... vẫn nên thu xếp cho nó ở nữa.”
Không khí bỗng chốc trầm xuống.
Tiếng thở dài của nhẹ bẫng, nhưng đ.â.m tới như những mũi kim.
“ là một gánh nặng, khổ nỗi em đúng cái lúc hợp thời chút nào.”
Tôi đột ngột rụt tay , lẳng lặng về bên giường, kéo khóa chiếc cặp sách nhỏ của .
Tiếng kéo khóa rèn rẹt, giống như đang cho .
Hóa , là một gánh nặng .
Vậy thì rời là .
Đi tìm bà ngoại.
Chỉ cần tìm thấy bà ngoại, Chiêu Chiêu sẽ còn là đứa trẻ hư ghét bỏ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ve-voi-ba/chuong-3.html.]
Có thể tiếp tục làm bảo bối của bà ngoại .
Tôi vùi mặt cặp sách, lớp vải thấm những giọt nước mắt đang âm thầm trào .
Đêm khuya, đèn trong phòng bố tắt từ lâu.
Căn nhà thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như tồn tại cũng chẳng cả.
Tôi đeo chiếc cặp sách nhỏ của , nhẹ nhàng bước khỏi phòng.
Lúc ngang qua chiếc tivi, khựng .
Tôi nhớ đến những bộ phim truyền hình từng xem khi trong lòng bà ngoại, những em bé mới chào đời đều sẽ nhận bao lì xì.
Người lớn bảo đó là lời chúc phúc, là mong cho đứa trẻ bình an lớn khôn.
Tôi lục tìm tiền lẻ trong cặp sách.
Tờ năm đồng, tờ một đồng... cũng chẳng đếm xuể là bao nhiêu tiền nữa.
Đó là từng tờ tiền mà bà ngoại nhét cho , bảo để dành mua kẹo ăn.
Trước đây đều cẩn thận ép phẳng chúng trong ngăn kéo, nỡ tiêu.
Tôi rút một tờ năm đồng nhăn nhúm đút túi, còn đều đặt lên bàn .
Sau đó từ trong cặp sách tìm bút chì và giấy, bò lên bàn, nắn nót xuống ba chữ:
—— Gửi em trai.
“Em trai ơi, đây là bao lì xì chị tặng em, em mau lớn nhé.”
Tôi thầm trung, kéo khóa cặp sách , đeo lên vai cửa.
Bên ngoài trời lạnh quá, gió lùa mặt như d.a.o cắt.
Tôi ôm chặt cánh tay về phía , trạm xe buýt ngoài khu chung cư trơ trọi một .
Tôi nhận “71” đó.
Hồi bà ngoại đưa đến thăm bố , lúc nào bà cũng nắm tay chuyến xe .
Bà : “Chiêu Chiêu nhớ kỹ nhé, con về ở với bố , nếu nhớ bà thì cứ bắt xe 71 đến bến cuối cùng.”
“Bà ngoại sẽ đợi con ở đó.”
Tôi chiếc ghế dài trạm chờ xe, đợi xe đến.
Sương đêm làm ướt tóc , tay chân cũng bắt đầu tê cứng vì lạnh.
Ý thức của dần trở nên mơ hồ, nhưng dám ngủ, sợ lỡ chuyến xe thì sẽ bao giờ gặp bà ngoại nữa.
Lúc trời gần sáng, xe buýt 71 cuối cùng cũng đến.
Tôi lên xe, kiễng chân bỏ tờ năm đồng trong túi hòm tiền, nhưng tay làm thế nào cũng với tới.
Chú tài xế mỉm nhận lấy tiền, thối cho ba đồng tiền lẻ.
“Cô bé ơi, hai đồng là đủ .”
Chú hỏi: “Sớm thế một cháu đấy?”
Tôi nhỏ giọng một câu: “Cảm ơn chú, cháu bến cuối tìm bà ngoại ạ.”
Nói xong vội vàng xuống hàng ghế xuống.
Tôi áp mặt cửa kính xe lạnh buốt, cơn mệt mỏi lập tức ập đến.
Tôi dường như thấy bà ngoại , bà đến mức đôi mắt híp thành một đường chỉ.
“Chiêu Chiêu của bà là ngôi may mắn nhỏ của bà đấy.”
Xe bỗng chấn động một cái, đầu đập cửa kính, đau đến mức mở mắt —— xe đến bến .
Chú tài xế gõ gõ ghế của .
“Cô bé ơi, đến bến cuối , nhà bà ngoại cháu ở ? ai đến đón cháu ?”
Tôi lắc đầu, đeo cặp sách nhỏ chạy nhanh xuống xe.