Rạng sáng ngày thứ ba  trở về, Hạ Dục  về nhà.
Anh  vội vã  về,  đến nơi  trèo lên giường , ôm từ phía , vùi đầu  cổ  khẽ cọ xát.
Tôi mơ màng mở mắt , Hạ Dục liền hôn tới.
“Ưm.”
Anh  buông  ,  điều chỉnh  thở.
Sau một nụ hôn dài,     với đôi má đỏ bừng, cúi   cướp   thở của  một  nữa.
“Rầm!”
Tôi đạp   xuống giường.
Anh  vốn  đề phòng , mà cú đạp  của   dùng hết sức.
Kết cục là     đất, mặt mày ngơ ngác  , còn  thì xoa xoa chân , suýt nữa kêu đau thành tiếng.
Sao   cứng thế  !
“Vợ!”
Anh  nhào tới, nhưng   dùng chân chặn .
Tôi  thể cảm nhận  nhịp tim  chân  ngày càng nhanh. Ánh mắt     cũng ngày càng nóng bỏng,   đưa tay đặt lên bắp chân .
Cuối cùng   thể nhịn  nữa.
“Đi tắm cho em!”
Hạ Dục mới đáng thương lủi thủi  về phía phòng tắm, còn bước  một bước  ngoái đầu   ba .
Tôi  ngả  chiếc giường mềm mại,  về phía phòng tắm.
Bị   làm cho tỉnh giấc,   còn buồn ngủ nữa.
Vậy thì, đến lúc tính sổ .
Tôi lấy Di thư từ tủ đầu giường ,   giường chờ Hạ Dục bước  khỏi phòng tắm.
Hạ Dục tắm  nhanh, những ý nghĩ trong đầu   dường như   hết lên mặt .
Anh  bước  khỏi phòng tắm, vội vã  về phía , ánh mắt đầy mong đợi.
“Quỳ xuống.”
Dù  hiểu chuyện gì,   vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Trên  chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, quỳ  mặt , ngượng ngùng  lên.
Cảnh tượng   sức công phá quá lớn.
Tôi ho khan hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ve-nha-voi-anh/chuong-7.html.]
“Anh   gì  giải thích với em ?”
“Không  mà, vợ. Anh luôn giữ  trong sạch, những  đó   hề chạm  một ai.”
Vẻ mặt   từ mong đợi chuyển sang nghi hoặc.
Khi thấy  lấy Di thư , sắc mặt liền tái  vài phần.
Bằng chứng  ở ngay đây,   cũng  dám biện luận, chỉ từng chút từng chút tiến  gần , thấy  bài xích sự tiếp cận của ,   thở phào nhẹ nhõm.
“Trước đây   hứa gì với em?”
“Nếu  một ngày em rời bỏ ,  sẽ quên em, chăm sóc  cho Hạ Hạo, hai  sống thật .”
Anh  vẫn miễn cưỡng   lời hứa từng dành cho .
“Vậy bây giờ thì ? Vì  em  tìm thấy Di thư của  trong nhà? Hạo Hạo    ức h.i.ế.p ở trường,    ?”
Sự thờ ơ của Hạ Dục đối với Hạ Hạo, trong mơ   thấy rõ ràng.
Trong Di thư cũng ,   oán hận   cứu Hạ Hạo mà bỏ mặc   một  ở đây.
“A Dục, mạng sống của   quan trọng. Anh nên  trân trọng nó.”
“Không  em,  thứ còn ý nghĩa gì nữa?  n  n,  chỉ cần  em thôi.”
Anh  gục đầu  đầu gối , đáng thương  .
“Chỉ  em mới quản  ,  n  n, em  thể rời xa  nữa. Em thương  một chút  ?”
Vấn đề Di thư cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc  thương cảm và bỏ qua cho  .
Khi Hạ Hạo gõ cửa phòng,  chỉ  mới ngủ.
Sao    tràn đầy năng lượng đến thế cơ chứ.
Nén công việc một tuần  thành ba ngày, bay về, còn làm  thức trắng cả đêm.
Giờ  đến gọi  dậy, chắc là Dì Vương gọi  xuống ăn sáng.
Tôi đá nhẹ  Hạ Dục, lầm bầm bảo     với Dì Vương rằng  sẽ xuống ăn sáng .
Hạ Dục chỉ đành bất lực  dậy mở cửa.
Hạ Hạo cũng  ngờ  mở cửa  là  cha lẽ  đang  công tác nước ngoài của .
“Mẹ đang ngủ, ăn sáng xong tự  học .”
Nói  Hạ Dục đóng sầm cửa . Vợ  bình thường còn chẳng đưa   làm bao giờ, thằng nhóc đó dựa   mà .
Hạ Dục lạnh lùng hừ một tiếng,     bên cạnh vợ.
“Ai ?”
Tôi khẽ hỏi, rõ ràng là  tỉnh ngủ.
“Em ngủ tiếp . Lát nữa  sẽ gọi em.”